Trong trang viên của nhà họ Bối, một tòa quan tài được đưa đến trước cửa Nhà họ Bối, kèm theo nó là một lượng lớn vòng hoa.
Cũng vì khu vực xung quanh trang viên của nhà họ Bối đều là sản nghiệp của nhà bọn họ nên không hề kinh động đến những người khác.
Nhưng những người trong nhà họ Bối đều rất nhanh biết đến điều đó.
Nhà họ Bối là một gia tộc có truyền thống lâu đời cho nên vô cùng kiêng kị việc này.
Chẳng mất bao lâu, thông qua tầng tầng lớp lớp truyền tin, Bối Thiếu Long vẫn còn đang tiến hành huấn luyện buổi sáng cũng nhận được tin tức.
Anh ta không vội vàng mà thong thả tắm rửa, thay một bộ đường trang rồi mới đi đến trước cổng.
Lúc này, trước cửa nhà họ Bối đã tụ tập rất nhiều người, mặt mày của người nhà họ Bối tối sầm lại, đặt biệt là những người thuộc thế hệ trước, họ giờ đây đã bị chọc tức đến mức suýt nữa ngất xỉu.
Nhưng bên trong chứa rốt cuộc chứa cái gì thì ai mà biết được. “Biết ai đưa tới không?” Bối Thiếu Long cau mày, anh ta tuy rằng không sợ mấy cái này, nhưng vẫn hiểu được đây là điềm gở.
Trọng điểm là bao nhiêu năm nay, ngay cả nhà họ Bùi cũng không dám khiêu khích nhà họ Bối như vậy.
Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện một người như thế, bọn họ muốn làm gì đây?
Muốn chết phải không? “Thế Tử, camera xung quanh đều đã bị phá hủy nên không biết ai đưa nó tới.” “Bất quá, tôi nghi ngờ thuộc hạ của người kia đưa tới, những người khác không có gan lớn như vậy.”
Bối Hoàng Triết cúi người mở miệng nói.
Bối Thiếu Long nhíu mày nói: “Mở quan tài ra xem thử bên trong chứa cái gì!”
Thế nhưng vào giờ phút này, người nhà họ Bối hai mặt nhìn nhau, không một ai dám bước lên phía trước. Dù sao thì cái này rất khiến người ta sợ hãi.
Quan trọng là không ai biết bên trong chứa gì cả, lỡ như là bom thì sao?
Thì không phải là bọn họ chết oan uổng rồi à?
Bối Hoàng Triết do dự muốn bước lên nhưng lại không dám bước. “Một lũ vô dụng.”
Bối Thiếu Long hừ lạnh một tiếng, sau đó tự mình bước lên trước, dùng chân đá bay nắp quan tài. “Xuy…”
Khi nhìn thấy thi thể trong quan tài, người Nhà họ Bối không nhịn được mà hít sâu. “Đây là ai? Sao lại thấy quen quen vậy?” Bối Thiếu
Long nhìn thi thể trong quan tài cau mày hỏi.
Bối Hoàng Triết cần thận bước lên, sau nhìn thoáng qua liền thay đổi sắc mặt, nói: “Thế Tử, đây là Đằng Văn Vũ, có thể coi như là người của chúng ta, năm đó còn cùng chúng ta giết chết Phùng Văn Hạo.” “Cái gì?”
Sắc mắt người Nhà họ Bối hơi thay đổi.
Năm đó, đây là vụ án không đầu mối, không mấy ai biết, vậy mà lúc này lại có một kẻ nào đó đem thi thể của đồng phạm năm đó đưa đến đây.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? “Năm đó, Phùng Văn Hạo là trợ thủ đắc lực của người kia, điều này càng chứng minh thêm, đây là do thuộc hạ của cậu ta đưa tới…” “Xem ra là có người bán đứng chúng ta, tìm Vân
Lam hỏi đã xảy ra chuyện gì!”
Bối Thiếu Long vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng ra lệnh. Sau đó không lâu, ba người Vân Lam, những người may mắn thoát chết, đã tới Nhà họ Bối, lúc đứng trước mặt Bối Thiếu Long, bọn họ run lấy bấy, không dám nhìn thằng mặt Bối Thiếu Long. “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bối Thiếu Long muốn bọn họ nhìn về cỗ thi thể trong quan tài rồi đưa ra câu trả lời.
Vân Lam căn bản không dám trả lời, mà là đem mọi chuyện tường thuật lại một lần nữa. “Thế Tử Long, tên Bùi Nguyên Minh kia thật sự rất đáng sợ! Thế mà bên cạnh cậu ta lại có người ở bên trên nữa!” “Chúng ta muốn thuê sát thủ để giải quyết cậu ta, nhưng vẫn không làm được!” “Cậu ta nói rằng muốn chúng ta sám hối trước mộ phần của Phùng Văn Hạo, nếu không làm thế, sợ rằng bọn tôi giờ này cũng chỉ còn lại một cái xác chết mà thôi.”
Vân Lam vừa nói vừa run, sắc mặt cô ta lộ vẻ âm tình bất định.
Tuy rằng cô ta có suy nghĩ độc ác, nhưng giây phút này vẫn sợ hãi như cũ.
Bởi vì, cô ta nhiều nhất cũng chỉ là hành động ác độc thôi, nhưng cái tên Bùi Nguyên Minh kia lại thật sự dám giết người. “Mấy người may mắn lắm, cậu ta có lẽ là thuộc hạ của người kia, địa vị chắc cũng không kém với Phùng Văn Hạo vào năm đó…” Bối Thiếu Long thản nhiên nói. “Cái gì?” Ba người Vân Lam càng lúc càng run hơn.