Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Lê Ngữ Đồng cười: “Tại sao tôi phải chạy cơ chứ? Tôi đang đợi ba của anh ta tới xin lỗi tôi đây!”
Lê Ngữ Đồng trực tiếp bó tay rồi, lúc này cũng không biết nên nói cái gì mới đúng. Ở trong mắt cô, Bùi Nguyên Minh thực sự là kiêu ngạo phách lối đến cực điểm.
Chưa đầy 10 phút, bọn họ đã nhìn thấy ô tô chạy tới trước buổi tiệc hoàng đế, ngay sau đó đã có một đoàn người xông vào.
Nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Tần Quý Anh mừng rỡ.
Ba anh ta ở đây!
Là một nhân vật lớn có quyền lực thực sự a!
Ở trước mặt ông ấy, một đứa con ở rể như Bùi Nguyên Minh tính là cái rắm gì!
Trên thực tế, không chỉ Tân Quý Anh mà ngay cả Cao Tấn và những người khác cũng đều rất mong chờ giờ phút này.
Một nhân vật lớn như vậy ngày thường bọn họ không đủ tư cách để gặp nhưng hôm nay lại có thể nhìn thấy.
Ngay sau đó, một nhóm người xông vào, đứng đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt ông trông phúc hậu như khí thế bất phàm.
Mà phía sau ông ta chắc là nhân viên công tác thân tín, số lượng cũng không ít.
Người đi đầu chính là Tân Quý Minh.
Giờ phút này trên mặt ông ta cực kì giận dữ, đặc biệt là khi nhìn thấy con trai của mình đang quỳ trên mặt đất bể đầu chảy máu, trong nháy mắt sắc mặt của ông ta đặc biệt khó coi.
“Ba, cứu con! Đứa con rể ăn nhờ ở đậu này dám đánh con!”
“Phế bỏ anh ta đi! Ba nhất định phải phế bỏ anh tai”
Tần Quý Anh lớn tiếng nói trên mặt anh ta mang theo mùi vị khát máu.
Ba anh ta yêu thương anh ta nhất, ngày thường nếu có người dám nói xấu sau lưng anh ta đều bị dạy dỗ một phen.
Còn giờ tên này dám đánh anh ta vậy thì chết chắc rồi.
Vẻ mặt Tân Quý Minh đau lòng nhìn Tân Quý Anh, sau đó lạnh lùng nói: “Là ai làm?”
“Là anh ta! Thằng chó ở rể này này!” Cao Tấn từ bên cạnh bước tới, ưỡn ngực nghiêm mặt nói.
Tần Quý Minh khẽ cau mày, ông ta thật sự rất †ò mò là ai dám động con trai của mình.
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt của ông ta bắt gặp Bùi Nguyên Minh. Trong nháy mắt toàn thân ông ta trở nên đông cứng.
Vốn dĩ khí thế bừng bừng trên ông ta lập tức biết mất. Ngay sau đó, ông ta hoàn toàn không quan tâm đến Tần Quý Anh còn quỳ trên mặt đất, ngược lại đi về phía trước hai bước hai tay cụp xuống.
“Ngài không có sao chứ?”
Giờ phút này khóe mắt Tần Quý Minh liên tục run rẩy chỉ thiếu điều muốn đi qua bóp chết Tần Quý Anh.
Ông ta ở Dương Thành này đã lăn lộn rất nhiều năm rồi cũng gặp qua rất nhiều nhân vật lớn.
Nhưng chưa từng có ai giống như người đang đứng trước mặt ông ta đây, người có thể mang lại cho đối phương cảm giác cực kì bị uy hiếp cùng nguy hiểm.
Nhưng hôm nay, khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, hình bóng trong tâm trí ông ta và bóng người đang đứng trước mặt đây trong nháy mắt trùng khớp với nhau.
Nếu không phải luôn được sống trong an nhàn sung sướng bồi dưỡng khí thế lại thêm Tần Quý Minh biết người trong truyền thuyết này luôn thích khiêm tốn thì bây giờ ông ta đều muốn quỳ xuống luôn rồi.
Nghe thấy lời nói của Tân Quý Minh, tất cả nhân viên của ông ta lúc này đều sửng sốt, trực tiếp trợn tròn mắt.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi dáng vẻ này là trừ khi Tân Quý Minh gặp cấp trên ra còn đối với người bình thường có bao giờ xuất hiện bộ dạng cung kính này?
Người đặc biệt kinh ngạc nhất chính là Tần Quý Anh, trên mặt anh ta lộ ra vẻ khó tin.
“Ba ơi, ba giết anh ta đi! Ba mau giết anh ta đi”
“Anh ta là người đánh con thành cái bộ dạng này đấy!”
“Không hề cho con chút mặt mũi nào!”
“Chỉ là đứa con rể ở nhờ, không giết anh ta cho rồi để lại làm gì!”
Tần Quý Anh lớn tiếng nói.
Giờ phút này anh ta cảm thấy mình đã chịu bao nhiêu tủi nhục rồi, anh ta nghĩ ba anh ấy chắc chắn sẽ lấy công bằng cho anh.
Nhưng bây giờ là chuyện gì đang xảy ra a?
Tại sao ba anh lại có thái độ này? Có phải não ông có vấn đề rồi không?