“Đồ khốn kiếp! Mày!”
Một tên côn đồ chạy tới với vẻ mặt tức giận, không ngờ Ngô Kim Hổ vung tay một cái, một con dao bay từ trong tay áo bay ra, găm vào mặt tên côn đồ.
Tên côn đồ che mặt kêu gào thảm thiết, cùng lúc đó, Ngô
Kim Hổ lại vung tay lên, một con dao nhỏ bay trong lòng bàn tay, đột nhiên kề trước cổ họng Lão Cửu.
Lão Cửu tập tức tỉnh táo lại.
Lúc này, đó thật sự là một mãnh long quá giang, nếu anh ta muốn, có thể kết liễu ông ta bất kỳ lúc nào.
Nghĩ đến đây, Lão Cửu giơ tay lên nói: “Có gì từ từ nói, anh Ngô Kim Hổ, mọi người đều là người trong nghề, ngày bình thường ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, nể mặt một chút đi mà?”
Lão Cửu cũng không phải kẻ ngốc, lúc này vẫn không thừa nhận sợ hãi, lẽ nào thật sự là tự mình tìm đến cái chết sao?
Ngô Kim Hổ cũng không nói, nhưng cười với ông ta, và sau đó vung tay lên.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy một nhóm người lao tới từ trong
bóng tối, nhưng chỉ trong tích tắc, cả trăm tên côn đồ vừa mới phô trương sức mạnh đã bị đè xuống đất. Một nỗi sợ hãi chưa từng thấy tràn ngập trong lòng những
Tốc độ này thật đáng sợ. tên côn đồ này. Những người này là ai? Tại sao lại đáng sợ như vậy chứ? Hơn nữa có thể có thuộc hạ như vậy, người thanh niên từ đầu đến cuối phong thái đều rất điềm đạm kia rốt cuộc có thân phận gi?
Ngô Kim Hổ đá một cước, Lão Cửu lúc này cũng quỳ trên mặt đất, cả người run lên, bởi lúc này, ông ta không có tư cách để cùng Ngô Kim Hổ thương lượng.
Ngô Kim Hổ muốn trừng phạt ông ta như nào, thì trừng phạt như thế.
Nghĩ đến những thủ đoạn tàn khốc dùng để trừng phạt trong giới giang hồ này, Lão Cửu lúc này sợ đái ra quần.
“Anh Cửu, lúc này, ông định tiếp tục cứng đầu hay khai ra hết những gì ông biết?”
Ngô Kim Hổ ngồi xổm xuống, đưa tay ra vỗ nhẹ lên má phải của Lão Cửu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Khóe mắt ông ta giật giật, một lúc sau mới cười với Ngô Kim Hổ: “Anh Ngô Kim Hổ, tôi biết thân phận của vị cao nhân phía sau anh vô cùng ghê gớm, nhưng thân phận của người phía sau tôi cũng không vừa..” “Một khi tôi phản bội anh ta, anh em tôi và tôi đều sẽ chết”
Khi Lão Cửu nói những lời này, sắc mặt ông ta tái nhợt. Hai người trước mặt nhất định không phải nhân vật tầm thường, nhưng cao nhân phía sau cũng là người không thể động
tới được. Giờ phút này, Lão Cửu hận vì trên mặt đất không có cái lỗ nào, để có thể trực tiếp chui vào,
Động tác tay của Ngô Kim Hổ dừng lại, chậm rãi nâng cằm ông ta, trộm cười nói: “Nhưng mà, nếu ông không nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến cho ông sống không bằng chết!”
Sau khi dứt lời, Ngô Kim Hổ nắm lấy đầu Lão Cửu đập thật mạnh xuống đất, tiếng động phát ra rầm rầm. Ban đầu có thể nghe thấy tiếng hét mơ hồ của Lão Cửu, lúc sau đó lặng yên không một tiếng động.
Làm xong hành động này, Ngô Kim Hổ đứng dậy vỗ tay, nhìn đám người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Ai có thể nói cho tôi biết là ai xúi giục ông ta thì có thể rời đi.”
“Nếu không, kết cục cũng sẽ giống nhau” Ngô Kim Hổ là lão làng trong giới giang hồ, anh ta đương
nhiên biết rõ Lão Cửu tám phần là không dám bán đứng người phía sau.
Danh tính của người đó chắc chắn rất đáng gờm.
Nhưng thuộc hạ của ông ta sẽ không kín miệng như vậy. “Anh Ngô Kim Hổ, tôi biết… tôi biết.” Một tên trông giống như cánh tay trái của Lão Cửu run rẩy đứng dậy.
“Trong điện thoại của anh Cửu, có lẽ có cách liên lạc với người đó…”
Ngô Kim Hổ tùy tiện lục lọi trong điện thoại, kiểm tra một hồi, vẻ mặt hơi thay đổi, sau đó cung kính đưa điện thoại cho Bùi Nguyên Minh.