Có nhất thiết phải bàn về căn nhà bảy trăm tỷ không? Chắc chắn là nó tốt rồi!
Nhưng vấn đề quan trọng là anh có mua nổi không?
Lê Ngữ Đồng nhìn Bùi Nguyên Minh cười như không cười. Hôm nay cô ta hạ quyết tâm phải làm cho Bùi Nguyên Minh mất mặt, cô ta muốn xem thử rốt cuộc Bùi Nguyên Minh sẽ lấy cái cớ gì để không mua.
“Bạn học cũ, dựa vào tình bạn nhiều năm qua, chúng ta đi xem thực tế một chút nhé? Chỉ cần anh vừa lòng, đêm nay có thể xách túi dọn vào ở.” Lê Ngữ Đồng cười nói.
Theo cô ta nghĩ, tên quê mùa Bùi Nguyên Minh bây giờ còn đang ở rể nhà người ta, chỉ cần đi xem thực tế thì chắc chắn sẽ lộ ra thôi, đúng không?
Kết quả, Bùi Nguyên Minh lại nhìn kỹ bản vẽ rồi lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Sao vậy? Không dám đi à? Hay là anh không có tiền? Không có tiền thì cứ nói thẳng ra đi, giả vờ giả vịt gì chứ!” Lúc này, cô nhân viên ban đầu mở miệng nói một cách rất quái gở.
Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn cô ta mà lấy thẻ vàng đen của mình đưa cho Lê Ngữ Đồng: “Cứ lấy căn này đi, trực tiếp quẹt thẻ.”
Lúc anh nói ra những lời này thì vô cùng bình thản nhưng lại khiến tất cả mọi người có mặt đều há mồm trợn mắt. “Cái gì? Trực tiếp quẹt thẻ?” Khoảng một phút sau, cô nhân
viên này mới hoàn hồn lại được.
Đây cũng là lần đầu tiên các cô thấy một người mua nhà như vậy.
Ngay cả việc đến tận nơi xem qua anh cũng không thèm mà trực tiếp quét thẻ rồi?
“Bùi Nguyên Minh… anh chắc không..” Lúc này Lê Ngữ Đồng mới hoảng sợ vì nhận ra tấm thẻ trên tay.
Đây chính là tấm thẻ vàng đen trong truyền thuyết đó.
Người có thẻ này ít nhất cũng phải có cả trăm tỷ trong người đúng không?
Tấm thẻ này, có phải là thật không vậy?
“Cô có thể nhanh lên được không? Tôi còn có việc phải làm” Bùi Nguyên Minh thúc giục.
Lê Ngữ Đồng bắt đầu quẹt thẻ với vẻ mặt lo lắng. Một lát sau liền nghe thấy một tiếng “tít”, đã thanh toán thành công bảy trăm tỷ trong một lần.
Tất cả các cô nhân viên đều há miệng to đến mức gần như có thể nhét được một quả trứng vào trong.
Họ chưa từng gặp được một người nào xem nhà một cách hời hợt như vậy, lại còn thanh toán toàn bộ số tiền một cách rất tùy tiện. Mọi người đều mang biểu cảm không thể tin được.
Cho dù bây giờ năng lực của Lê Ngữ Đồng có mạnh đến mấy cũng chỉ kiếm được vài tỷ một năm. Nếu cô ta muốn kiếm được nhiều tiền như vậy thì phải cố gắng thêm ít nhất hai ba chục năm nữa..
Còn Bùi Nguyên Minh trông có vẻ nghèo kiết xác thì lại tiêu hết bảy trăm tỷ một cách rất nhẹ nhàng…
Sao rốt cuộc anh lại có thể như vậy chứ?
Giờ khắc này, trong mắt mấy người Lê Ngữ Đồng, cả người Bùi Nguyên Minh dường như đều đang phát sáng.
Lê Ngữ Đồng vô cùng hối hận vì vừa nãy đã nói những lời như thế. Nhưng bây giờ cô ta rất tự tin, sau này chưa chắc không có cơ hội, đàn ông mà thôi…
Nghĩ vậy, Lê Ngữ Đồng bình tĩnh tươi cười, Ngay sau đó, hợp đồng mua bán đã được soạn xong.
Khi chuẩn bị ký tên, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi
nói với Trịnh Khánh Vân: “Vốn đĩ anh muốn tặng cho chị em một căn biệt thự, chỉ có điều anh định mua trên núi Bạch Vân. Khi nào rảnh thì chúng ta đi xem thử… Còn căn nhà này, em ký tên đi!”
Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh ngây người ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ta ký tên vào mà chẳng rõ gì cả. Cuối cùng căn nhà này do cô ta đứng tên.
Lê Ngữ Đồng và những người khác ngay lập tức muốn phát điện.
Tùy tiện bỏ ra bảy trăm tỷ mà đi mua nhà cho em vợ? Anh chàng này giàu cỡ nào vậy?
Lần này đối với Lê Ngữ Đồng là một con số lớn, chỉ cần trích phần trăm ra là đã có chín mười tỷ.
Nhưng vấn đề là nỗi khổ trong lòng Lê Ngữ Đồng ngay lúc này…
Nếu sớm biết Bùi Nguyên Minh tiêu bảy trăm tỷ tùy tiện như vậy thì cô ta đã cư xử tốt hơn rồi…
Khi ra khỏi cửa, Bùi Nguyên Minh nhớ tới điều gì đó, quay lại nói với Lê Ngữ Đồng: “Khi nào đi đăng ký họp mặt cựu sinh viên thì nhớ đăng ký cho tôi, tôi sẽ tham gia”
“Được được được!” Lê Ngữ Đồng cảm thấy thái độ mình thay đổi chóng mặt như vậy thì thầm mắng bản thân quá vô dụng, nhưng cúi lưng xuống rồi lại không đứng thẳng lên được.