Chàng Rể Quyền Thế

Chương 494



Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương cùng tới tập đoàn Thiện Nhân.

Sau đó được cô gái rất lịch sự ở quầy thu ngân đưa tới văn phòng của Trịnh Chí Dụng mà bọn họ tới hôm qua. Người quản lý văn phòng thấy Trịnh Tuyết Dương tới thì lập tức đứng lên.

Anh ta cung kính đi tới, cười nói: “Ngài chính là cô Trịnh Tuyết Dương ạ? Mời ngài ngồi, ngài tới đây đúng là vinh dự!”

“Không biết ngài muốn uống cà phê hay là uống trà?”

Trịnh Tuyết Dương trợn trừng mắt.

Người trước mặt này mặc một bộ âu phục đi giày da, tóc cắt tia gọn gàng, đeo một chiếc Rolex bằng vàng trên tay, rõ ràng là một quản lý cấp cao.


Lúc nãy, khi ở trên xe, ông cụ Trịnh đã miêu tả vị quản lý cấp cao này như hổ như sói, nhắc đi nhắc lại Trịnh Tuyết Dương phải thật cẩn thận.

Thế nhưng không ngờ đối phương lại rất nhiệt tình, khiến cô hơi luống cuống, cũng không biết nên nói gì mới phải. Giờ phút này anh ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyễn Minh mà chỉ dám nhìn chân của anh.

Vị này chính là cái người trong truyền thuyết đó! Trịnh Tuyết Dương hơi hoang mang trong chốc lát, sau đó đứng lên, mỉm cười nói: “Vị lãnh đạo này, xin chào, tôi là Trịnh Tuyết Dương của nhà họ Trịnh, hôm nay tôi tới đây là để đại diện cho nhà họ Trịnh thảo luận chút về các công việc liên quan tới công ty họ Trịnh nhà chúng tôi, không biết ngài có rảnh hay không?”

Người quản lý hắng giọng một cái rồi nói: “Cô Tuyết Dương đã tới đây thì chắc chắn chúng tôi phải nể mặt cô, công ty nhà họ Trịnh vẫn sẽ tiếp tục làm việc đó, còn chúng tôi bên này sẽ…

” “Cạch –” Bùi Nguyên Minh đặt ly nước trên tay xuống bàn tạo nên một tiếng vang nhỏ.

Khóe mắt người quản lý này run lên, lập tức nói: “Nhưng mà, liệu công ty nhà họ Trịnh có thể tiếp tục làm hay không thì chúng ta cần phải có lập luận xác đáng.” “Cô Trịnh chờ một lát, chúng tôi cần hiểu rõ hơn về tình hình cơ bản, không biết ngài có thể giúp chúng tôi không?”

Trịnh Tuyết Dương vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, tôi biết rất rõ về công ty chúng tôi, ngài muốn biết cái gì?”

Chẳng mấy chốc lại có mấy người trông có vẻ là quản lý cấp cao đi tới. Bọn họ cũng không dám nhìn Bùi Nguyên Minh, mà lập tức tụ tập lại với nhau rồi lấy ra một xấp tài liệu nghiên cứu dày.

Thỉnh thoảng bọn họ còn nêu ra vài vấn đề rất nhạy bén.


Trịnh Tuyết Dương đáp lại rất tốt. Khoảng nửa tiếng trôi qua, người quản lý nọ đứng dậy và cười nói: “Cô Tuyết Dương, chúc mừng ngài!”

“Mặc dù công ty nhà họ Trịnh vần còn vài vấn đề, nhưng chung qua thì đây vẫn là công ty kiếm lời, chúng tôi cảm thấy có thể thử nghiệm đưa nó vào hoạt động một thời gian!”

“Tôi tin rằng dưới sự điều hành của cô Trịnh ngài, quý công ty sẽ có thể lên một tầm cao mới!”

“Nếu ngài cần gì liên quan tới việc kinh doanh thì cứ liên lạc cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ ngài hết mình trong khả năng của tôi!”

Dứt lời, người quản lý cung kính đưa một tấm danh thiếp cho cô. Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy danh hiệu “Phó trưởng phòng phòng kinh doanh tập đoàn Thiện Nhân” trên tấm danh thiếp thì khẽ chấn động.

Đừng nghĩ đối phương chỉ là một phó trưởng phòng bé nhỏ, nhưng nếu lấy bối cảnh tập đoàn Thiện Nhận mà nói thì cái thân phận này thật sự cao đến mức không thể tưởng tượng nối.

Ngược lại, Bùi Nguyên Minh sau lưng cô lại ngồi xuống rất tự nhiên và nói: “Rót cho tôi cốc nước, rồi pha cho vợ tôi cốc cà phê để giải khát đi.” “Nào nào nào, mời hai vị ngồi, để tôi đi sắp xếp” Người quản lý này vô cùng khách sáo.


Mời hai người ngồi xuống, rồi lại tự mình đi tới phòng uống nước pha cà phê, rót nước đưa tới trước mặt hai ngưi.

Cái thái độ này khác một trời một vực so với thái độ ngày hôm qua.

Nếu như Trịnh Chí Dụng mà ở đây thì chắc chắn sẽ nghĩ là mình nhận nhầm người.

Lúc này, người quản lý ngồi xuống với vẻ mặt cung kính, anh ta không dám thể hiện quá rõ ràng.

Nhưng lúc ngồi xuống, anh ta chỉ ngồi ghé vào ghế, sống lưng thẳng tắp, nụ cười trên mặt như sắp cứng đơ lại.



DMCA.com Protection Status