Những người ‘Lý gia, vứa cảm thấy bị xúc phạm, toàn bộ đều nhận sợ, dù sao tất cả mọi người rất rõ ràng, mình trêu chọc không nổi Cao Minh Viễn.
“Cái gì…”
Lý Vinh Sơn một mặt xấu hổ khó tả, không nói nên lời.
Hắn quay mặt lại, nhìn những người thân xung quanh vài lần rồi thẳng thừng nói: “Mọi người, mọi người chắc ăn gần xong rồi.
”
“Cao tổng đã chiếu cố công việc kinh doanh của ta, và giao cho ta một dự án trị giá 100 triệu.
Ngài ấy chỉ muốn có một căn phòng mà thôi.
Đưa nó cho ngài ấy đi!”
“Đây gọi là thuận tiện với người khác, cũng là thuận tiện với chính mình.
”
Lý Vinh Sơn thật nhanh tìm cho mình bậc thang bước xuống, để tránh quá mức xấu hổ.
Lý mẫu lúc này cũng không ngừng gật đầu.
“Đúng vậy, nhất định phải nể tình!”
“Cao tổng là người làm được những điều vĩ đại.
Họ có thể tiêu tốn hàng trăm triệu mỗi bữa ăn.
chúng ta bữa cơm này, có cũng được mà không có cũng không sao!”
Nghe vậy, đám mấy chục người Lý gia, đều nhanh chóng đứng dậy.
Tất cả họ đều cúi đầu khom lưng, tất nhiên là với những biểu hiện thật kính trọng.
Những thanh niên phách lối đứng ở cửa bật cười, khi nhìn thấy cảnh này.
Bọn hắn gặp qua rất nhiều phế vật, nhưng rõ ràng là phế vật, còn muốn mạnh mẽ tại trên mặt mình dán vàng lên, thật sự chính là lần thứ nhất nhìn thấy.
” Đại ca, chúng ta còn chưa ăn hết, làm sao có thể rời đi như thế này?”
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu liếc nhìn mấy người ngoài cửa, mở miệng nói.
“Tôi đã đưa hai ngàn phong bao đỏ.
”
“Một Cao Minh Viễn muốn ăn cơm, liền làm cả nhà các ngươi, sợ đến như vậy sao?”
“Đây vẫn là gia tộc cấp ba Kim Lăng, Lý gia sao?”
“Trông rất tuyệt, phải không?”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh chỉ vào tách trà trước mặt, nói với những người đàn ông ở cửa:
“Còn nữa, để Cao Minh Viễn tới rót trà xin lỗi ta!”
“Không biết ta đang uống trà sao?”
“Chạy vào, nhao nhao ồn ào, coi ta không tồn tại sao?”
Một số nam tử vừa mói khí thế hùng hổ, đã choáng váng khi nghe thấy những lời này.
Bọn hắn nhịn không được móc móc lỗ tai của mình , gần như cho là mình nghe lầm.
Bọn hắn nhìn vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, đều như nhìn một tên ngốc.
Về phần Lý Vinh Sơn và những người khác, bọn hắn cũng chấn động ngơ ngác nhìn nhau.
“Bùi Nguyên Minh, ngươi nói nhảm cái gì vậy !?”
Lý Vinh Sơn nói nhanh, sắc mặt lạnh lùng mắng.
” Nơi này thời điểm nào, đến phiên ngươi một tên ở rể làm chủ?”
“Đây là bữa tiệc Lý gia chúng ta!”
” Ta nói đi, liền phải đi!”
“Còn nữa, ngươi muốn tìm chết thì tự mình đi chết, đừng liên lụy đến chúng ta!”