Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Có ta ở đây, Tuyết Dương sẽ không sao, nhánh thứ chín cũng không sao.
”
“La Bác Hoa bênh vực lẽ phải, hôm nay cũng sẽ không sao.
”
” Nhưng là, các ngươi những người này, nối giáo cho giặc người, chỉ sợ sẽ có chuyện.
”
” Mà chuyện lại còn rất lớn.
”
“Chúng ta sẽ có chuyện? Ta sợ quá đi à!” Lâm Mạn Dao cười nhạo khi nghe Bùi Nguyên Minh nói, giọng đầy khinh thường.
Trần Tiểu Kỳ lạnh giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu như ngươi buông tha cho Cao Thiếu, chuyện này ta liền bỏ qua!”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối không được hối hận!”
Đồng thời, nàng lại liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương, tức giận nói: “Tuyết Dương, ngươi còn không nói Bùi Nguyên Minh một tiếng, để tên ở rể này khiêm tốn một chút, chẳng lẽ ngươi thật chuẩn bị, để hắn hại chết mọi người chúng ta sao? ”
” Tại nơi này, cùng Cao Thiếu không qua được sao?”
“Bộ não của hắn không bị hỏng chứ?”
” Hắn không sợ, nhưng là chúng ta những người này, vẫn còn muốn nhào lên lộn xuống!”
Trịnh Tuyết Dương không nói một lời.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh vì mình ra tay, như vậy nàng liền khẳng định sẽ cùng Bùi Nguyên Minh đứng chung một chỗ.
Về phần sau này, cho dù có phiền phức ngập trời, cô và Bùi Nguyên Minh có thể cùng nhau gánh vác!
“Cộc cộc cộc —-”
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân đi giày cao gót.
Ngay sau đó, cả chục nhân viên bảo vệ bước vào, cùng một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, trông rất mê hoặc.
Người phụ nữ này, có mùi hương như kiểu hồ ly tinh trên người, người còn chưa tiến vào phòng, mùi nước hoa trên người đã đập vào mặt.
” Ai da, đây không phải Cao Thiếu sao?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu súc sinh nào không có mắt, lại dám cùng ngươi gây chuyện?”
Người vừa tới, thình lình chính là tổng giám đốc hội quán Giang Nam, Lý tỷ.
Sau vài tiếng cười với khẩu âm yêu kiều Kim Lăng, cô ta dời mắt, nhìn vào trong căn phòng với một ánh mắt mang theo dao.