Nghiêm Dao ra hiệu, ý nói Bùi Nguyên Minh nhìn về phía sau.
Lúc này, trên ban công lầu hai, xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, chính là hai huynh đệ Trần Hồng Hiên và Trần Hồng Mẫn.
Phía sau bọn hắn, là hơn mười mấy nam nữ mặc y phục tung cẩu, hoàn khố tử đệ, mỗi một tên đều vênh vang đắc ý, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh.
Trần Hồng Mẫn được vây quanh bởi dàn mỹ nhân chân dài, da thịt dưới ánh mặt trời loá mắt vô cùng.
Cho dù cách nhau hơn chục mét, trong ánh mắt của các nàng, cũng mang theo vẻ khinh thường.
Dù đây là cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng điều đó không cản trở được quyết tâm, tìm lại mặt mũi của Trần Hồng Hiên.
Nếu lần này Bùi Nguyên Minh không tới, bọn hắn cũng sẽ tìm cơ hội chặn đường Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn anh em nhà Trần gia, sau đó nhìn Nghiêm Dao, ôn tồn nói: “Trần Hồng Hiên mưu toan bức bách em vợ ta, ta chỉ đánh vào mặt hắn mà thôi.
”
“Chuyện nhỏ như vậy, liền phải xuất động một đại nhân vật như Nghiêm tổng ngươi sao?”
“Không biết nên nói, Tân Soái Thương Hội của ngươi quản rộng, hay là nên nói, các ngươi rảnh rỗi đến phát hoảng rồi!”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói, ánh mắt bình tĩnh.
Nghiêm Dao khẽ cười một tiếng, khinh thường nói: ” Lúc đầu, ta chỉ là cho Trần huynh đệ mượn mấy người, đi tìm ngươi gây chuyện.
”
“Kết quả đây?”
“Ngươi thật xui xẻo tự mình tìm tới cửa!”
“Chỉ có thể nói là người vận khí cứt chó, cảm thấy mình sống quá lâu đến phát chán rồi!”
Nói đến đây, Nghiêm Đào một mặt bất đắc dĩ nói.
” Cho nên, ngươi cứ tự mình cam chịu số phận đi?”
“Tuy nhiên, ta tốt xấu cũng là đại soái tân chưởng môn, trực tiếp đánh ngươi, bắt nạt ngươi, xem ra không tốt lắm!”
.