“Dù giá bán của nó chỉ 12 triệu!”
“Nhưng bây giờ ở thị trường thứ cấp, ít nhất là 20 triệu!”
” Mà lại là chủng loại, dù có tiền cũng không mua được!”
Nghe lời giải thích này, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm, kinh hãi nhìn Bùi Nguyên Minh.
Phiên bản giới hạn của Cartier?
Đây là điều mà chỉ những khách hàng lớn mới có được!
Điều quan trọng nhất là, giá trên thị trường thứ cấp, ít nhất là 20 triệu?
Ôi trời!
Anh chàng này giàu vậy sao?
Bản thân Bùi Nguyên Minh cũng có chút kinh ngạc, không ngờ tên Vương Nguyên Kiệt lại thực sự tặng quà hậu hĩnh như vậy, để cầu mong anh tha thứ.
Điều này có thể giải thích rõ, thân phận của Tạ Mộng Dao cực kỳ cao.
Còn những người vừa rồi chế giễu Bùi Nguyên Minh, lúc này đều cúi đầu xấu hổ, thần sắc khó coi đến cực hạn.
Đừng nhìn 20 triệu, nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đây không phải là tầm cao mà người bình thường có thể đạt tới.
Sau cùng, bọn họ có cộng lại của cải, e rằng bọn họ còn không đáng giá thứ này.
Vậy bọn họ có tư cách gì, mà tát vào mặt Bùi Nguyên Minh?
Mà người trong sân xấu hổ nhất ,chính là Trần gia huynh muội.
Trên mặt của bọn họ đều lúc trắng lúc xanh, như là bị người, trước mặt mọi người đánh một cái bàn tay, muốn nói cái gì đó, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.
Trần Hồng Hiên, tự cho mình là thiếu gia chủ tập đoàn Trung Thiên, tự cho là lãng tử, tỉ mỉ chuẩn bị một màn lớn như vậy.
Kết quả là đây?
Những tưỡng dễ dàng tát vào mặt Bùi Nguyên Minh, không ngờ thiên không chi tâm mà Bùi Nguyên Minh lấy ra, đã nghiền nát hai huynh muội đến không còn chút cặn.
Chỉ có thể nói rằng, vừa rồi hắn tự hào bao nhiêu, thì hiện tại lại đáng xấu hổ bấy nhiêu.
“Hả, hai mươi triệu thì sao?”
” Ngươi cho rằng rất nhiều sao?”
Trần Hồng Mẫn căn bản không nguyện ý nhận thua,, nàng cắn răng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
“Hai mươi triệu, đối với anh ta mà nói, chỉ là giọt nước trong ly!”