“Võ Minh Tân Thành, đệ nhất Thiên Kiêu Hoàng Thiên Hoa đến rồi!”
“Võ Minh Tân Thành, Lê Vĩnh Xương, Lê Thiếu Đông phụ tử đều đến!”
“Minh chủ Võ Minh Tân Thành, Thẩm Võ Hải đến rồi!”
“Đại biểu Võ Minh Nam Dương, Nguyễn Thanh Sơn đến rồi!”
Giọng nói càng ngày càng lớn, thân phận của đám người xuất hiện, càng lúc càng gây kinh hãi cho mọi người.
Những vị khách có mặt, đều chết lặng trợn mắt hốc mồm, căn bản nói không ra lời.
Sau tất cả, thân phận – danh tính của những người này, đều đại diện cho mức cao nhất ở Tân Thành.
Sự xuất hiện của bất kỳ ai trong số họ, cũng đủ để gây ra sự chấn động đáng sợ!
Hơn nữa vào lúc này, đều đồng loạt xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, đơn giản là kinh thiên động địa!
Cái gì Nguyễn Thiên Mạch, cái gì Ngưu Đức Nghĩa, làm sao có thể sánh được với những đại nhân vật này?
Giờ phút này, không chỉ có Dương Hạo Nam, Nguyễn Khả Khả và những người khác, đều sững sờ trợn mắt hốc mồm.
Ngay cả khi Ngưu Đức Nghĩa nghe đến tên Thẩm Võ Hải, Nguyễn Thanh Sơn, đều là lập tức một mặt tất cung tất kính đứng thẳng người.
“Lão Ngưu, ngươi thật sự là quá cho ta kinh hỉ, ngươi cái tên xấu xa này!”
Sau một hồi im lặng, Nguyễn Thiên Mạch bình tĩnh nắm lấy cánh tay Ngưu Đức Nghĩa, đồng thời nhẹ nhàng dựa vào người hắn, bên tai thì thầm một giọng dịu dàng.
“Để cho Dương gia bất ngờ, ta mời ngươi tới đây!”
” Nhưng là nghĩ không ra, ngươi còn có thể mời một đại nhân vật đại biểu cho Võ Minh Nam Dương tới đây, thật làm ta bất ngờ!”
Nói đến đây, Nguyễn Thiên Mạch vẻ mặt kích động, một kiểu hận không thể trực tiếp lấy ra thân báo đáp.
” Ngươi đối với ta thật là quá tốt!”
Hiển nhiên, Nguyễn Thiên Mạch hết sức rõ ràng, muốn đem lời nói mời tới những người này, như vậy phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng? Bao nhiêu ân tình?
“Hóa ra tất cả những chuyện này, là do Ngưu Phó minh chủ an bài!”
Dương gia lão thái quân bọn người, cũng từ trong trạng thái chấn kinh đờ đẫn, mới bừng tỉnh dậy.
.