Dương Hạo Nam cũng một vẻ nhân sĩ thành công, một vẻ trẻ tuổi tuấn ngạn một bước tiến lên, cười nói: ” Ngưu Phó minh chủ, hôm nay ngài nhất định phải cho những người trẻ tuổi chúng tôi, một cơ hội học hỏi ngài, buổi trưa uống nhiều ly hơn một chút! ”
“Từ nay về sau, nếu ngài cần Dương gia chúng ta ra sức, xin lão nhân gia ngài cứ mở miệng!”
” Dương gia chúng ta, nhảy xuống nước, chui vào trong lửa! Vì ngài lên núi đao xuống biển lửa, cũng tuyệt không hai lời!”
Trong lúc nói chuyện, Dương Hạo Nam thẳng người dõng dạc, giống như mình thật sự, không gì làm không được, thực sự trung thành.
Ngưu Đức Nghĩa cười ha ha một tiếng, nói: “Người trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng!”
Sau đó ông lại liếc nhìn Nguyễn Khả Khả, cười nói: “Khả Khả, không ngờ một thời gian không gặp, trông xinh đẹp hơn xưa!”
“Từ nay về sau ở Dương gia, nếu có người bắt nạt con, hãy nói với chú Ngưu của con, chú Ngưu sẽ cho con chỗ dựa!”
Dương Hạo Nam nghe vậy liền vội vàng nói: “Chú Ngưu, cho con lá gan bằng trời, con cũng không dám bắt nạt Khả Khả!”
“Tốt quá, vậy là tốt rồi!” Ngưu Đức Nghĩa cười ha ha, trên dưới dò xét Dương Hạo Nam, tư thế vô cùng đắc ý hài lòng.
Nguyễn Khả Khả thì là một mặt thẹn thùng, đồng thời cũng ngước lên khuôn mặt xinh xắn, dường như vài câu nói của Ngưu Đức Nghĩa đã khiến cô vô cùng nở mặt, ngay cả tại Dương gia cũng có thể ngẩng đầu.
Cô vô thức muốn nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, nhưng là lại cưỡng ép nhịn xuống.
Cô cảm thấy, một con cóc như Bùi Nguyên Minh, không đủ tư cách được một con thiên nga trắng như mình chú ý tới.
“Này, đây không phải là ông Philip sao? Tại sao ông cũng ở đây?”
Sau vài câu xã giao, ánh mắt Ngưu Đức Nghĩa rơi vào ông Philip cách đó không xa.
Dương Tân Di vội vàng bước lên phía trước lớn tiếng nói: ” Ngưu phó minh chủ, ngài Philip này không phải là tân khách của chúng ta, hắn là đến cho Dương thị Bạch Dược mặt mũi.
”
“Ồ? Không phải cho Dương Gia các ngươi mặt mũi? Là cho những người khác mặt mũi sao?”
Ngưu Đức Nghĩa con ngươi khẽ híp một cái, ánh mắt bên trong mang theo vài phần hung ý.
Nguyễn Thiên Mạch cười thầm, sau đó nện bước đôi chân dài đi đến bên người Ngưu Đức Nghĩa, sau đó nhẹ như mây gió nói mấy câu.
Ngưu Đức Nghĩa nhanh chóng hiểu ra sự tình.
Ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh.
Mặc dù cảm thấy có phần quen thuộc, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên ông ta không nhận ra bất cứ thứ gì.
Lúc này, Ngưu Đức Nghĩa trong mắt hiện lên một tia khinh thường, cười lạnh nói: “Một tên nhà quê dính đầy bùn đất Đại Hạ, dám thách đấu với Dương gia ở Tân Thành? Muốn đánh võ đài sao?”
Thấy đám người Bùi Nguyên Minh dường như không nghe thấy mình, lại nghe nói hắn tới, cũng không thèm tất cung tất kính tới đây, thỉnh an chào hỏi, Ngưu Đức Nghĩa càng thêm khó chịu.
Dương Gia lão thái quân lúc này nhìn thấy sự tình, cố ý ho khan một tiếng, âm dương quái dị nói: “Ngưu phó minh chủ, nói đến thực sự là gia môn bất hạnh!”