Chẳng lẽ hắn cũng không biết, mình có thể nói ra ba chữ Thẩm Võ Hải, hắn liền không chút nào sợ lão sao?
Chỉ có thể nói, đây lại là một đứa trẻ tội nghiệp khác, đã bị tình yêu làm cho mù mắt.
Vì vậy giờ phút này, Bùi Nguyên Minh trên đường đi chẳng những không cảm thấy phẫn nộ, mà là thương cảm đứa trẻ đáng thương này.
Cũng không biết, bọn hắn đến cùng là ăn cái gì để lớn lên, trong đầu đã bị đứt những dây nào.
Dương Huyền Trân ngồi tựa vào người Bùi Nguyên Minh, lúc này mới duỗi chân dài ra, cười nói: “Nghe nói trước khi cửa hàng mới mở, tốt nhất đừng nhìn thấy máu, nếu không sẽ gặp xui xẻo.
”
“Bằng không thì quên đi thôi, nói nhân viên báo cảnh sát đuổi đi là được.
”
Rõ ràng chuyện xảy ra tối nay, khiến Dương Huyền Trân mất hết cả hứng thú, không còn hứng thú ra tay đánh nhau.
“Đừng lo lắng, đối với thành công của Dương thị Bạch Dược chúng ta, tôi sẽ không để cho tiệm của chúng ta thấy máu.
”
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, cầm điện thoại di động gửi đi một tin nhắn.
” Còn như báo cảnh sát, cũng không cần.
”
“Các bà thím thám tử ở Tân Thành, thích cuộc sống về đêm.
Chúng ta làm phiền mọi người như thế này là điều không tốt”.
“Chúng ta, một công dân xuất sắc và tốt như vậy, nên tự mình giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt kia.
”
Sau khi nói chuyện và cười đùa, chiếc xe đã đến đích.
So với vẻ lộng lẫy của cửa hàng thượng phẩm Dương gia Bạch Dược bên cạnh, cửa hàng Dương thị Bạch Dược ở Bùi Nguyên Minh trông ảm đạm và thê lương rất nhiều.
Không chỉ một số đèn biển hiệu, được chuẩn bị kỹ càng bị đập vỡ, mà hàng chục nam nữ mặc võ phục cũng ngồi xung quanh hiện trường.
Người cầm đầu là một thanh niên cao 1,8m, đường nét cơ bắp rất dễ thấy, khuôn mặt toát lên vẻ đằng đằng sát khí.
Giờ phút này hắn mặc dù hai tay không, nhưng lại hất đầu, đối với Tiểu Mị và những người khác gào lên: “Để cho họ Bùi lăn tới đây nhanh lên!”
” Lại không đến, Lão Tử một bàn tay quạt chết ngươi!”
“Dám tới Trung tâm võ thuật Tân Thành của chúng ta đánh người? đánh Dương thiếu gia?”
” Hắn quả thực là ăn gan hùm mật báo!”
” Chuyện này, hắn nhất định phải trả giá đắt!”
“Lão Tử không chỉ muốn hắn tự tay đập phá cửa hàng của chính mình, còn để cho hắn quỳ ở cửa hàng thượng phẩm của Dương gia Bạch Dược, quỳ ba ngày ba đêm!”
Rõ ràng, ban ngày giẫm lên Bùi Nguyên Minh, Nguyễn Khả Khả cùng những người khác vẫn là chưa cam lòng.
Dương Tân Di đích thân gọi điện thoại cho Hoàng Phi Hổ, sau một hồi líu lo khóc lóc kể lể, Hoàng Phi Hổ, người có thể so sánh với Lê Thiếu Đông, Hoàng đại thiếu, vì người trong mộng, liền việc nghĩa chẳng từ nan bốn chân vội phi tới.