“Bối Thiếu Long rất nhanh sẽ trở thành con rể của chú, liệu nó có thể hại chú không?” Trịnh Tuấn thẳng thắn nói.
“Hừ, con rể” Trịnh Thu Hằng mỉa mai: “Chú ba à, trước tiên chú hãy nhìn con gái của chú rồi nói, xem cô ta có bằng lòng ly hôn với chồng cô ta không. Cháu sợ những giấc mơ của chủ sẽ tan thành bọt nước, chú lại không chấp nhận được sự thật này.”
“Cháu” Trịnh Tuấn chỉ tay vào Trịnh Thu Hằng, tức giận đến mức run rẩy không nói thêm được câu nào.
“Được rồi, tất cả đều là người một nhà, ầm ĩ cái gì.” Ong cụ Trịnh vỗ bàn với vẻ mặt không hài lòng: “Nửa đêm rồi còn ồn ào, đàng hoàng hết lại đi.”
“Trịnh Tuấn, ba hỏi con, chuyện nhà họ Bối muốn kết hôn với nhà chúng ta là thật sao?” Ông cụ Trịnh nói với vẻ mặt trầm tư.
Trịnh Tuấn vỗ ngực nói: “Thật, tất nhiên là thật, không thể sai.” “Vậy nhà họ có nói ai sẽ gả cho ai không?” Ông cụ Trịnh nói tiếp.
Trịnh Tuấn do dự một hồi mới đáp: “Dạ không thưa ba, ba của Bối Thiếu Long nói nhà họ Bối với nhà họ Trịnh có thể làm thông gia nhưng không có chỉ định người đó là ai. Nhưng con nghĩ chắc chắn là con gái con…”
“Không được.”
Ông cụ Trịnh nghiêm túc nói.
“Tuyết Dương hiện tại không thể ly hôn với Bùi Nguyên Minh.”
Mặc dù ông cụ Trịnh coi trọng việc tạo mối quan hệ với nhà họ Bối, nhưng ông ta đột nhiên nhớ ra rằng ông ta đã lợi dụng mối hôn sự của Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh để lấy một hạng mục của nhà họ Nạp Lan.
Lúc này ông ta không thể trở mặt với Bùi Nguyên Minh được. Hiện tại suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Bối vẫn chưa phải ván đã đóng thuyền, nếu xúc phạm đến nhà Nạp Lan vào thời điểm này thì thật không khôn ngoan.
Một khi mối quan hệ với nhà họ Bối xác nhận vậy thì sẽ có cơ hội đá con rể này ra ngoài.
Nghĩ đến điều này, ông cụ Trịnh tiếp tục:
“Vì nhà họ Bối không chỉ định đối tượng kết hôn với nhà họ Trịnh của chúng ta là ai, vậy thì để dự kiến là Trịnh Thu Hằng đi, nó là đứa thứ ba trong nhà, vẫn chưa kết hôn lại đang độ tuổi xinh đẹp nhất. Tuyết Dương không thể ly hôn, Khánh Vân vẫn còn đang đi học không thích hợp.”
Trịnh Thu Hằng nghe đến đây thấy sững sờ, cô ta không ngờ chiếc bánh này lại rơi xuống đầu cô ta một cách khó hiểu như vậy.
Cô ta quá đỗi vui mừng chỉ biết gật đầu lia lịa.
“Ba, điều này thật không công bằng. Cơ hội này là con giành được tại sao ba lại làm như vậy..” Trịnh Tuấn tỏ vẻ không hài lòng nhưng lại bị ông cụ Trịnh cắt ngang.
“Được rồi, đều là người nhà, ồn ào vậy còn ra thể thống gì. Hiện tại Tuyết Dương không thể ly hôn nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi. Hãy đợi đến khi chúng ta có chỗ đứng ở Dương Thành thì Tuyết Dương và tên phế vật đó phải ly hôn. Với ngoại hình và tài năng của Tuyết Dương chả lẽ lại không tìm được người tốt hơn cho nó sao? Có lẽ sau này chúng ta có thể bước vào ngưỡng cửa của nhà họ Bùi.”
“Họ Bùi” ánh mắt của Trịnh Tuấn lóe lên, khi ở Dương Thành ông ta có nghe nói đến cậu tư nhà họ Bùi vẫn chưa kết hôn, con gái mình tốt như vậy chắc chắn có cơ hội.
“Ừm, hiện tại đã định hôn lễ, con có ý kiến gì về việc đi Dương Thành phát triển không?”
Khi nói lời này, ông cụ Trịnh lại liếc nhìn về phía Trịnh Chí Dụng, một con cáo già như ông ta làm sao lại không biết lý do tại sao anh ta phản đối chuyện vừa rồi. Bây giờ anh ta bị cắt nửa chừng, đối tượng được gả cho nhà họ Bối được đổi thành Trịnh Thu Hằng, người này có quan hệ tốt đối với Trịnh Chí Dũng, điều này làm anh ta cảm thấy rất thoải mái.
Điều này có thể nói với Trịnh Chí Dũng rằng ngay cả khi Trịnh Tuấn mang lại một dự án lớn như vậy nhưng vị trí tổng giám đốc không liên quan đến ông ta
Trịnh Chỉ Dụng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh mắt ông nội rơi vào mình, anh ta và Trịnh Tùng nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều mang ý vui mừng nhưng không biểu hiện trên mặt.
Trịnh Tuấn nghĩ rằng dự án này có thể làm ông ta có chỗ đứng trở lại trong nhà họ Trịnh sao? Thật là nằm mơ.
Ông nội có thái độ gì, Trịnh Tuấn nhìn vào còn không hiểu rõ hay sao? Xem ra đến cuối cùng vẫn phải gả người đi.