Ngay lúc Lê Vĩnh Xương lùi lại, Bùi Nguyên Minh nháy mắt một chân đạp bay một cái ghế.
Chiếc ghế văng lên và lao vút về phía trước mặt Lê Vĩnh Xương.
Lê Vĩnh Xương không kịp thay đổi chiêu thức, chỉ có thể kêu lên một tiếng hoảng hốt, dùng tay đập mạnh vào ghế.
“Rầm” một tiếng, cái ghế vỡ tan tành, nhưng Lê Vĩnh Xương lại bị một lực rất lớn, đánh cho lui ra phía sau bốn năm bước, máu tươi liền trào ra khóe miệng.
Ngay khi đứng vững, sắc mặt Lê Vĩnh Xương sắc mặt nháy mắt trở nên đen kịt một màu.
Hắn nhận ra, người thanh niên trước mặt thực sự có năng lực, không phải là hắn mà có khả năng đối kháng được.
Cũng khó trách, con trai bảo bối của mình, ở trước mặt anh ta ăn thiệt thòi, bị đánh gãy hai tay.
Ý nghĩ hối hận vừa nổi lên, Bùi Nguyên Minh đã lướt tới trước mặt Lê Vĩnh Xương, một cái tát quất mạnh ra.
Động tác của Bùi Nguyên Minh cực nhanh, khiến cho đám người Lê Thiếu Đông biến sắc mặt, trong tiềm thức lùi lại phía saumấy bước.
Lê Vĩnh Xương cũng sửng sốtgiật mình, bởi vì từ cái tát sạch sẽ lưu loát của Bùi Nguyên Minh, hắn phát giác được một loại khí tức long trời lở đất.
“Giết –”
Lúc này, Lê Vĩnh Xương muốn tránh cũng đã muộn.
Hắn ta chỉ có thể cắn đạn gầm lên một tiếng, chắp hai tay rồi thủ hộ thân thể.
Tuy nhiên, sự bảo vệ của hắn ta, không có tác dụng gì trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Gần như ngay khi sự phòng hộ của hắn thành hình, cái tát của Bùi Nguyên Minh đã giáng xuống mặt hắn nhanh như điện xẹt.
“Bốp–”
Một tiếng vang giòn, Lê Vĩnh Xương trên mặt tê rần, mắt tối sầm lại.
Cả người văng đi như một con chó chết, trực tiếp hất tung đám người phía sau.
Hơn chục người trong số bộn hắn đều bị lật nhào xuống đất, cả người đều vô cùng chật vật xấu hổ.
Lê Thiếu Đông cũng bị dính chưởng, hai tay bó bột của hắn run lên vì đau, nếu không có người ở bên cạnh giữ lại, hắn căn bản sẽ không đứng dậy được.
Sau đó, “rầm” một tiếng, Lê Vĩnh Xương nện mạnh vào bức tường đá cẩm thạch, trực tiếp tạo thành một vết nứt hình mạng nhện trên bức tường kiên cố.
Bóng dáng hắn chậm rãi trượt xuống trên mặt đất, một vẻ mặt thống khổ.
Mấy mỹ nữ đang cầm ly rượu, chuẩn bị xem chuyện cười của Bùi Nguyên Minh, giờ phút này mỗi một người đều là toàn thân chấn động.
Họ khẽ há miệng, giống như nuốt vào một quả trứng gà, nghẹn hồi lâu cũng không nói ra được.
Lê Thiếu Đông run rẩy đứng thẳng người.
Hắn hiển nhiên không thể nghĩ rằng, phụ thân mình cũng không phải là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
Cha hắn là đại cao thủ tu luyện võ công mấy chục năm, sao có thể như vậy?
Hắn ta nhanh chóng đưa mắt về phía một trong những thủ hạ của mình, và ra hiệu cho bên kia lui ra ngoài, đồng thời gọi điện thoại kêu nười.
Bùi Nguyên Minh tuy rằng nhìn thấy cảnh này, nhưng cũng không có ý ngăn cản, ngược lại là nhìn Lê Thiếu Đông hờ hững, nhẹ giọng nói: “Lê Thiếu, ngươi không được, cha ngươi cũng không tốt.
”
“Ta cũng nghe nói, sư phụ ngươi chính là minh chủ Võ Minh Nam Dương, ngươi muốn gọi sư phụ của ngươi tới sao?”
“Nếu không, e rằng ngươi không thể giữ được ta…”
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh cầm khăn giấy ướt lau nhẹ ngón tay.
Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói, Lê Vĩnh Xương vẻ mặt uất ức.
Hắn nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cố gắng giãy giụa tiến lên nói gì đó để cứu lấy thể diện.
Nhưng là mới vừa đi ra hai bước, chính là “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lại sụp nửa quỳ trên mặt đất.
Rõ ràng, cái tát của Bùi Nguyên Minh không có thủ hạ lưu tình.
Mặc dù không có chơi chết Lê Vĩnh Xương, nhưng là hắn cũng nội thương.
“A…, ta vừa mới lực đạo không có khống chế tốt, có lẽ không đủ kính già yêu trẻ rồi.
” Bùi Nguyên Minh cười nhẹ.
“Lê phó minh chủ, chúng ta làm lại một lần nữa được không? Ta hứa lần này, chỉ làm sưng mặt của ngươi, quyết tâm không cho ngươi ói ra máu.
”
Lê Vĩnh Xương nghe nói như thế, tức giận đến mức “Ooc” một tiếng, phun tiếp ra một ngụm máu tươi.
Tay phải hắn chỉ Bùi Nguyên Minh, toàn thân không ngừng run rẩy, kém chút liền bị tức chết.
” Phách lối, ngươi đủ phách lối!”
Lê Thiếu Đông sắc mặt lại biến đổi, hai tay thạch cao run rẩy chỉ chỉ, nghiến răng nghiến lợi.
.