Xem ra, thằng nhóc này là vì muốn thu hút sự chú ý của Trình Tiên, nên mới nói dối như cuội thế này.
Chẳng, qua, không lẽ cậu ta nghĩ giới y học là một người ngoài nghề như cậu ta có thể tùy tiện nói chuyện, tùy ý phân tích hay sao?
Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không bị khí thế của Giang Thần áp chế, ngược lại cười cười, chậm rãi nói: “Tôi vừa nãy từ đầu tới cuối chỉ xem những lời giải thích độc đáo của bác sĩ Giang…Mọi người có phát hiện một vấn đề trong đó hay không, đó là, trong tác phẩm xuất sắc của cậu ta, những trích dẫn tài liệu học thuật, văn bản, toàn bộ đều là của năm năm trước đây, cơ bản không có tài liệu của năm năm gần đây…”
“Tôi chỉ có thể nói rằng, cậu ta đúng là ngu xuẩn, cho dù muốn cướp thành quả nghiên cứu của người khác, cũng phải đem lịch sử tài liệu trích dẫn, tư liệu sửa thành lịch sử tài liệu gần đây đúng không?”
“Chẳng qua, cậu ta không làm như vậy, chắc là do cậu ta không quá hiểu biết hạng mục nghiên cứu này, sợ sau khi sửa lịch sử tài liệu trích dẫn xong, sẽ phát sinh tình trạng nói một đàng đi một nẻo…”
“Cho nên, không thể không thừa nhận, bác sĩ Giang cướp đi thành quả nghiên cứu của người khác, và việc lấy trộm đã thất bại…”
Ở trong giới học thuật, muốn tuyên bố thành quả nghiên cứu như vậy, chắc chắn cần phải có một phần luận văn thành quả tiêu biểu có tính khả thi.
Mà loại luận văn này, bình thường cần trích dẫn một lượng lớn tài liệu lịch sử, tư liệu.
Và lúc trích dẫn, cần phải ghi rõ nguồn gốc, năm của bài viết và tên của tác giả gốc.
Mà việc trích dẫn lịch sử tài liệu, cũng rất khó sửa chữa.
Bởi vì một khi sửa chữa, khó tránh khỏi tình trạng ông nói gà bà nói vịt. Lúc này Bùi Nguyên Minh chỉ ra điểm này, đúng thật là làm cho không ít chuyên gia, bác sĩ phải hai mặt nhìn nhau.
Từ góc độ này, bài luận văn báo cáo này đúng là hơi có vấn đề.
Vì thông thường mà nói, nếu thành quả nghiên cứu được công bố trong năm nay, ít nhiều cũng phải trích dẫn tài liệu lịch sử những năm gần đây, báo cáo linh tinh gì đó.
Nhưng điểm này lại không được trích dẫn, quả thật có vài phần không đúng.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt là lạ, Đồng Thành Sơn lúc này sắp tức chết rồi.
Ông ta ở trong giới y học nhiều năm, được xưng là thánh thủ, chưa bao giờ dẫn dắt học trò gian lận nào. Lúc Giang Thần đứng ra nghiên cứu hạng mục này, chính ông cũng đã từng trắng đêm để nghiên cứu.
Mà ông lại cực kỳ coi trọng hạng mục này của Giang Thần, giờ phút này vậy mà bị một người ngoài nghề, thằng oắt con không biết ở đâu lòi ra nói xấu học trò của ông, thử hỏi làm sao ông chấp nhận được?
Lúc này, Đồng Thành Sơn nhịn không được hét lớn: “Thằng oắt con này, ăn nói tầm bậy!”
“Nghiên cứu y học, đóng cửa làm việc mấy năm, thậm chí mười mấy là chuyện cực kỳ bình thường! Rất nhiều tư liệu đều là trước khi bắt đầu nghiên cứu thu gom được!”
“Một người ngoài nghề như cậu không hiểu cái gì cả! Dám đem việc này ra làm cái cớ công kích Giang Thần! Cậu thật là không biết xấu hổ!”
“Cậu có bản lĩnh thì tìm ra bằng chứng chính xác cho tôi! Nếu cậu có thể tìm ra được bằng chứng, tôi sẽ đuổi Giang Thần đi!” “Còn nếu như cậu không tìm ra được bằng chứng, tôi yêu cầu cậu phải xin lỗi Giang Thần trên các đài truyền thông lớn nhất của nước ta! Nếu không, chúng tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng!”
Xôn xao!
Lời vừa nói xong, xung quanh đều ồ lên!
Đồng Thành Sơn tức giận như vậy, tất nhiên mọi thứ ông ta nói đều là sự thật.
Nếu không phải, lấy địa vị của ông, làm sao lại nói lời như vậy chứ?
“Đúng vậy! Cậu nhóc, cậu nói xem, có bằng chứng gì có thể xác thực được không?” “Bằng chứng gì cũng không có, cậu còn ở đây nói hươu nói vượn, cậu thật sự cho rằng bác sĩ chúng tôi không đánh người à?”
“Theo tôi, một người ngoài nghề làm sao hiểu được này đó? Có thể nhìn ra năm lịch sử tài liệu, thì cậu ta đã có tầm nhìn đỉnh cao rồi!”
“Cậu nhóc, tôi khuyên cậu làm người!”
“Mau đi xin lỗi bác sĩ Giang, bác sĩ Giang đại nhân đại lượng, tha thứ cho cậu, nếu không thì thật sự phải đăng báo xin lỗi trên đài truyền thông lớn, sẽ rất xấu hổ!”
Lúc này, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng cười, nhìn Giang Thần nói: “Anh chắc chắn muốn tôi vạch ra sơ hở trong bài luận văn báo cáo của anh đúng không?”
Trong lòng Giang Thần “lộp bộp” một tiếng, chỉ là mặt không đổi sắc, nói: “Được! Tôi cũng muốn nhìn xem, người ngoài nghề như cậu có thể vạch ra sơ hở gì!”