Trông cô tức giận muốn đánh lại, nhưng chợt nhớ ra, đây là lần thứ hai mình ăn cái tát của Bùi Nguyên Minh.
Cô không phải là đối thủ của Bùi Nguyên Minh, nếu như động thủ, số phận của cô ta chỉ càng tệ hơn mà thôi!
Triệu Bản Tuyệt và những người khác, cũng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bọn hắn dù sao cũng không nghĩ ra, tại trước mặt mọi người, Bùi Nguyên Minh thật sự dám động thủ, cho Triệu Giai Tử ăn một bàn tay.
Giờ phút này, ngay cả Triệu Bản Tuyệt mí mắt đều cuồng loạn, cảm giác được một loại hít thở không thông.
Hắn khẽ cau mày muốn nói, nhưng từ khóe mắt nhìn thấy, vẻ mặt cổ vũ của khán giả Đại Hạ đều một mặt lớn tiếng khen, nội tâm hắn chợt chùng xuống.
Nếu hắn tiếp tục thản nhiên ra mặt vào thời điểm này, hắn sẽ thực sự trở thành một con chuột chạy qua đường.
Kim Tuấn Kiệt và Long Thiên thần sắc tối om.
Mặc dù bọn hắn lần này cùng nhau mà đến, nhưng là bọn hắn cùng Triệu Bản Tuyệt lại không mặc chung quần.
Nhìn thấy Triệu Giai Tử lúc này ăn thiệt thòi, bọn hắn làm sao có thể ra mặt.
Mặc dù Công Tôn Nghiêm Minh có quan hệ tâm đầu ý hợp với Triệu Giai Tử, nhưng dù sao hắn cũng là phó môn chủ của Long Môn, ở thời điểm này mở miệng chi viện Triệu Giai Tử, chính là đánh vào mặt người một nhà.
Bêu danh thế này, hắn cũng không đảm đương nổi.
Mà bọn hắn đám người này không mở miệng, những người khác tự nhiên mà vậy cũng là không dám mở miệng.
Triệu Giai Tử nhìn cảnh này, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Cô biết rất rõ rằng, cô có tội với sự tức giận của công chúng.
Vào thời điểm này, không ai dám mạo hiểm, coi trời bằng vung để đứng ra bảo vệ cô.
” Người chủ trì, các vị đại biểu Võ Minh, thực xin lỗi, đã làm trễ thời gian của các vị.
”
Tát cho Triệu Giai Tử một cái tát, Bùi Nguyên Minh cười đối với người chủ trì, sau đó nhún vai nói: ” Nếu như các ngươi cảm thấy ta trận này không tính thắng, còn muốn lại để cho ta đánh một trận, ta cũng không quan tâm.
”
Một số người đại diện hai mặt nhìn nhau, sau đó châu đầu lại với nhau.
Mà bọn hắn Phạm Phá Giới, cũng không khỏi nổi điên mà nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hận không thể đem tên vương bát đản này thiên đao vạn quả.
Hắn nghĩ đến nát óc, đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh làm thế nào, có thể cầm xuống Phạm Lỵ Toa.
Dưới sự giám sát của hắn, Bùi Nguyên Minh và Phạm Lỵ Toa chỉ có cơ hội gặp mặt riêng một lần.
Chỉ một lần thôi, thế nào khả năng xảy ra chuyện?
Mặc dù hắn biết rõ, Bùi Nguyên Minh tuyệt đối mua Phạm Lỵ Toa, nhưng hắn không có chứng cứ.
“Vòng này theo quy định, Bùi Nguyên Minh thắng!”
Khoảng mười phút sau, một số đại diện Võ Minh cuối cùng cũng thảo luận xong, người chủ trì lại lần nữa đi đến trên lôi đài.
“Đến lúc này, cuộc thi đấu Long Môn và Thiên Trúc đã đến hồi kết thúc!”
“Sau bao ngày chiến đấu ác liệt, Thiên Trúc một phương toàn quân bị diệt, Long Môn một phương toàn thắng!”
“Theo quy định, thông báo của tất cả các bên Võ Minh, giờ phút này Bùi Nguyên Minh thắng, Long Môn thắng, Đại Hạ thắng!”
Nghe nói như thế, tiếng hoan hô vang vọng toàn trường, không ít người đều vỗ tay kích động.
Đại Hạ Mọi người đều mừng rỡ như điên.
Bởi vì điều này, có nghĩa là việc người Thiên Trúc trước đó, kêu gào thiên hạ võ công ra từ Thiên Trúc, đã biến thành một câu nói suông.
Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là, nền Võ học truyền thống của Đại Hạ đã vươn lên một tầm cao hơn trong xã hội quốc tế.
” Không phục! Ta không phục!”