**********
Chương 3432:
Vết thương của Lý Gia Hân không nặng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cô ta thì sợ đến ngơ ra.
Cô ta vịn vết thương nằm yên tại chỗ co giật, kêu la thế nào cũng không phản ứng.
Còn Trịnh Khánh Vân cũng sợ tới mức run rẩy không thôi.
Bởi vì phát súng này là do cô ta bắn, bất luận thế nào cô ta cũng không nghĩ đến việc cây súng đồ chơi lại có đạn thật trong đó.
Nếu không phải mở chốt an toàn dẫn đến việc phản lực quá lớn làm cho viên đạn bị xéo đi thì bây giờ có lẽ Lý Gia Hân đã chết rồi.
Cảnh này làm cho tim Trịnh Khánh Vân không ngừng đập nhanh.
Cô ta biết có chuyện rồi nên đã gọi ngay cho
Bùi Nguyên Minh.
Còn Bùi Nguyên Minh sau khi biết được đầu đuôi sự việc cũng liền chạy một mạch tới ngay.
Lúc này, thành phố điện ảnh Vũ Thành, nơi cung cấp sự vui chơi giải trí đang sáng đèn.
Trịnh Khánh Vân run rẩy ngồi trên một chiếc ghế trong tay cầm lấy chai nước suối nhưng lại không thể uống vào được.
Bây giờ cảnh sát địa phương cũng đã tham gia vào chuyện này và bắt lấy ông chủ của trò chơi Đóng kịch rồi.
Còn nhóm Trịnh Khánh Vân và những người chơi khác cũng bị giữ lại đợi lấy đơn trình cáo.
Đặc biệt có hai thám trưởng đứng ở xa nhìn chằm chăm Trịnh Khánh Vân.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết, Trịnh Khánh Vân hắn là vô tội, nhưng về tình về lý thì cũng không thể buông cô ta đi được.
"Khánh Vân, cậu may thật đấy, nếu không phải vừa nãy cậu bắn trượt thì đã xảy ra mạng người rồi!" "Nhưng mà kỳ lạ thật, mấy cái này không phải toàn là đạo cụ sao? Sao mà bắn đạn ra được chứ?" "Chẳng lẽ có người muốn đối phó Lý Gia Hân sao? Biết rằng cô ta sẽ đóng vai nữ sinh hi sinh anh dũng vì tổ quốc nên mới an bài chuyện này?" "Đây là muốn giết người đấy!" "Khánh Vân cậu đừng sợ, chuyện này chắc là không liên quan tới chúng ta đâu." "Tất cả mọi người đều là người bị hại cả."
Những người xung quanh Trịnh Khánh Vân đều là bạn học của cô ta, nam nữ đều có.
Mọi người vốn dĩ đang vui vẻ chơi Đóng kịch, không ngờ lại xuất hiện biến cố như thế
Nhưng mà những người bạn này cũng rất đoàn kết, mọi người cũng không trách Trịnh Khánh Vân.
Dù sao súng đạo cụ mà bản được, Trịnh Khánh Vân cũng không phải cố ý.
Nhìn sao thì Trịnh Khánh Vân cũng là người bị hại.
Nghe những người này nói vậy, Trịnh Khánh Vân cười tươi, cũng không có giải thích gì.
Sau đó tầm nhìn của cô chuyển về phía xa.
Ở đó có một chàng trai khôi ngô tuấn tú tầm hai mươi mấy tuổi.
Sư Huynh Trần.
Sư Huynh Trần này là một đàn anh khóa trước ở trường của Trịnh Khánh Vân, nhưng mà đã tốt nghiệp nhiều năm rồi.
Anh ta chính là một trong những ông chủ lớn của khu vui chơi này, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Lý Gia Hân cũng dường như rất tốt.
Lúc này anh ta đứng cạnh Lý Gia Hân tỏ ra vô cùng quan tâm.
Có người cứu hộ của thành phố điện ảnh đến xử lý vết thương của Lý Gia Hân rồi.
Xử lý lúc sau mới phát hiện, đó chỉ là đạn đạo cụ, Lý Gia Hân tuy rằng bị thương, nhưng đó đơn giản chỉ là vết thương ngoài da thôi, không được coi là nghiêm trọng.
Nhưng mà rõ ràng là Lý Gia Hân lại bị hù.
Cả người cô trừng mắt đứng yên tại chỗ, vừa không nói gì và cũng không động đậy.
Dường như không giác được gì cả.
Nhưng cảnh này lại làm cho Trịnh Khánh Vân e thẹn và lo lắng vô cùng.
Cô ta không biết Lý Gia Hân tại sao lại thành ra như
Nhớ tới đây, Trịnh Khánh Vân bằng nhiên nhớ tới câu vậy.
nói của Bùi Nguyễn Minh vào lúc buổi chiều.
Cô ta nhanh trí lấy ra tờ khăn giấy tùy thân trong người ra kiểm tra.
Nhưng khi nhìn thấy thì cô xém chút thì hét lên, bởi vì tờ khăn giấy lúc này đã hóa thành trọ rồi.
Cảnh tượng làm cho Trịnh Khánh Vân kinh ngạc, không lẽ cô vốn dĩ cũng có nạn bị đổ máu sao?
Do sắp xếp của anh rể đã cứu cô ta sao?.