**********
"A?"
Cô gái tên là Lý Gia Hân, lúc nghe thấy tên Bùi Nguyên
Minh, sửng sốt một hồi, khuôn mặt cô ta tái nhợt.
Sau đó cô ta lại gần Trịnh Khánh Vân vài bước, nhẹ giọng nói: "Khánh Vân, anh rể của cậu có phải có vấn đề không đấy?” "Sao mà đi hỏi con gái người ta mấy câu này chứ?" "Hay là anh ấy biến thái như cậu nói vậy, cưới chị cậu 3 năm rồi mà không đụng vào chị cậu đêm nào?"
Hiển nhiên, những lời này hẳn là trước đó Trịnh Khánh Vân nói cho Lý Gia Hân nghe, cho nên bây giờ ánh mắt của cô ta nhìn Bùi Nguyễn Minh vô cùng kỳ lạ.
Trịnh Khánh Vân vẻ mặt xấu hổ, nói: "Gia Hân, cậu hiểu lầm anh rể của tớ rồi." "Hồi đó tớ còn nhỏ không biết gì nên nói bậy bạ thôi." Để bớt xấu hổ, Trịnh Khánh Vân suy nghĩ, nói: "Gia Hân, cậu hiểu lầm anh rể của tớ rồi.” "Anh ấy sẽ không đột nhiên hỏi cậu mấy chuyện đó đâu." "Cậu không lẽ đúng như lời anh ấy nói là mơ giữa ban ngày chứ."
Lý Gia Hân gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Khánh
Vân, anh rể cậu chắc không phải là những loại người chuyên đi gạt tiền chứ?" "Tớ nghe nói, có một số người có sở trường này đấy, có thể nhìn thấy tình trạng sức khỏe người khác rồi sau đó nói mơ gạt tiền của họ đấy."
Trịnh Khánh Vân dở khóc dở cười, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Còn Bùi Nguyên Minh thì nhíu mày nói: "Cô bé này, anh không phải mấy tên bịp bợm đâu!" "Hơn nữa cô bé cũng không có gì để anh lừa cả." "Nhưng mà gần đây có phải em có ra vào lăng mộ hoặc là những căn nhà hoang trên núi không?" Lý Gia Hân tính là xem Bùi Nguyễn Minh như biến thái vậy, nhưng nghe xong thì cô ta dậm chân tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyễn Minh.
"Đúng vậy, Tuần trước tôi có đi thám hiểm vào trong một căn biệt thự hoang trong cái làng nọ, bên trong có để một cỗ quan tài, có cảm giác rất lạnh trong đó." "Nhưng mà tôi chỉ dừng lại ở đó nửa tiếng thôi." "Không lẽ là vì lý do này mà tôi mới bị mất ngủ rồi gặp ác mộng sao?"
Bùi Nguyễn Minh vuốt cằm nói: "Đương nhiên là có liên quan rồi, bây giờ xui xẻo bao phủ khắp người em rồi." "Nếu không có biện pháp giải quyết, trong vòng 3 ngày tuyệt đối sẽ có đổ máu." "Hơn nữa hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." "Nề mặt Khánh Vân, em đeo thứ này vào, có lẽ nó sẽ giúp em hóa giải được." Khi nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh lấy một tờ khăn giấy ra từ trong áo, rồi lại cần ngón tay ra máu nhỏ vào tờ khăn giấy.
Anh giữ thân 3 năm, trong máu anh chứa đầy dương khí, tự nhiên là sẽ có thể giúp hóa nạn.
"Nhớ kỹ, phải để ở bên người, để đủ một tuần." "Ê, cái ông anh rể này, anh có gớm quá không?" "Anh còn nói anh không phải bọn bịp bợm giang hồ sao?"
Lý Gia Hân nhịn không được, quát lớn vào Bùi Nguyên
Minh.
"Anh lại còn nói tôi bị mây đen phủ đầu, nói tôi sẽ bị đổ máu." "Còn nói cầm tờ khăn giấy dính máu của anh thì có thể hóa giải kiếp nạn nữa sao?" "Anh đùa tôi à?" "Thời đại nào rồi mà anh còn làm mấy trò mê tín dị đoạn này nữa!" "Không lẽ thấy tôi là học sinh nên mới muốn hù dọa tôi phải không?" "Tôi nói cho anh biết, tôi là một người có ăn học đấy!" "Tôi sẽ không bị anh lừa đâu!" "Khánh Vân, cậu cũng vậy, uống công tớ xem cậu là bạn thân, vậy mà cái gì cậu cũng nói cho anh rể cậu nghe hết!" "Các người hợp tác lừa tôi phải không?" "Tôi nói rồi mà, chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, sao lại có thể gặp lại ở Vũ Thành cơ chứ?" “Cậu có phải muốn gạt tiền tôi không?” "Khánh Vân, cậu thật làm cho tôi thất vọng, tôi xem cậu là bạn thân, còn cậu lại xem tôi như là con mồi.
Khi nói chuyện, Lý Gia Hân xé nát tờ khăn giấy, vẻ mặt tức giận quay đầu bỏ đi..