Một đám kẻ cầm đầu Thương Minh Vũ Thành lúc này ai nấy đều run lên vì tức giận, bọn họ hận không thể lao thẳng lên phía trước mà đâm chết Bùi Nguyên Minh.
Tên khốn này quá độc địa Không ngờ lại làm đến như vậy!
Bây giờ chẳng cần biết Long Thương Húc có trả phòng hay không, hôm nay e rằng nhà ở khu Vũ Thành mới cùng không cần bán nữa.
Bây giờ tên khốn Bùi Nguyễn Minh này biến một nơi tốt như vậy trở thành nghĩa địa, còn có ai não úng nước tới mua nhà ở đây nữa chứ?
Đáng sợ nhất là một khi chuyện này đồn ra ngoài, vậy thì về sau khi mà người ta nhắc đến khu Vũ Thành mới, điều họ nghĩ đến chắc chắn không phải là khu dành cho người giàu nhất Tây Nam mà sẽ là khu nghĩa địa dành cho người giàu nhất Tây Nam.
Tiêu rồi!
Không ít những ông chủ hiện lên suy nghĩ như vậy trong đầu.
"Cậu mười ba."
Bùi Nguyễn Minh cười tít mắt nhét danh thiếp vào tay Long Thương Húc.
"Công ty quản lý nghĩa trang khu vực mới của Vũ Thành, mới được thành lập ngày hôm qua.
"Anh cất kỹ danh thiếp đi, đến lúc nào đó có thể lấy danh thiếp này ra để miễn giảm phí quản lý nửa năm.
"Đừng khách sáo với tôi." "Bùi Nguyên Minh!"
Long Thương Húc vò nát danh thiếp trong tay, trừng Bùi Nguyễn Minh với ánh mắt như muốn giết người.
"Tao muốn xé xác tên khốn kiếp mày ra thành trăm mảnh!" "Đừng nhiều lời!"
Bùi Nguyễn Minh cười nhạt.
"Anh cho người Thiên Trúc đến giết vợ tôi, tôi san bằng chổ này của anh" "Hôm nay tôi đến không phải để báo thù, vì anh vẫn chưa đủ tư cách đầu." "Hôm nay, chỉ muốn cho kéo dài trí nhớ của anh thôi." "Kể từ giờ đừng có thử chọc giận tôi, càng đừng chọc đến vợ của tôi.” "Nếu không thì, kết cục sẽ giống với những tên người Thiên Trúc đó!" "Vậy nên, hãy nhớ lấy."
Bùi Nguyễn Minh vươn tay vô lên mặt Long Thương
Húc.
"Long Thương Húc anh, không chọc đến tôi được đâu." "Tháng nhãi, mày làm gì đấy hả?"
Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh dám nghênh ngang vỗ mặt Long Thương Húc, bọn người lúc này đều muốn lao đến.
"Mày dám hỗn xược với Cậu mười ba của bọn tao, muốn chết hả!" "Mày phá hoại lễ bán hàng lần đó bọn tao còn chưa có tính sổ đâu, giờ mày còn dám sỉ nhục Cậu mười ba nữa sao?" "Qùy xuống xin lỗi ngay, nếu không, tạo đảm bảo hôm nay mày không rời khỏi chổ này được đâu!"
Những người Thương minh Vũ Thành này, ai nấy đều đầu tư phần lớn tài sản vào hạng mục khu vực mới lần này.
Bây giờ chỉ vì sự xuất hiện của tên khốn Bùi Nguyên
Minh, bọn họ không những mất đi cơ hội làm giàu sau một đêm, mà còn tổn hại nặng nề, họ đã sớm vô cùng tức giận.
Cho nên bây giờ tìm được cơ hội gây khó dễ bọn họ đương nhiên sẽ không nể nang mà đòi đánh đòi giết.
"Mọi người đừng làm bừa, chuyện nhỏ thôi mà, đừng như thế " Lúc này, Long Thương Húc ngược lại rất bình tĩnh.
không thể không thừa nhận anh ấy thật sự có chút bản lĩnh, ở giây phút nên tức giận nhất anh ấy lại có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Rõ ràng anh biết rất rõ, nếu như lúc này anh mà ra tay, Bùi Nguyễn Minh nhất định đã có chuẩn bị đường lui Nếu như vậy, Thương minh Vũ Thành bọn họ chỉ càng thiệt hại hơn thôi.
Giờ phút này, Long Thương Húc bước lên phía trước, híp mắt nhìn Bùi Nguyễn Minh, anh mỉm cười nói: "Cậu Minh, lời cảnh cáo của cậu tôi đã nhận được rồi." "Tôi ở đây thành thật xin lỗi cậu về chuyện của người
Thiên Trúc." "Hơn nữa để tỏ ý xin lỗi, tôi bảo đảm từ bây giờ trở đi, sẽ không đụng đến nửa sợi lông của vợ cậu." "Biết sai sửa sai, là chuyện tốt
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vai Long Thương Húc: “Nếu Long thập tam thiếu đã hiểu chuyện như vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa.
"Chúc các người hôm nay bán hết bất động sản mà các người có." "Nếu không đủ có thể đến tìm tôi mua thêm bất cứ lúc nào, một căn, ba nghìn tỷ".