Theo Phạm Mục Cương thấy, nếu đêm nay không thể giết được Bùi Nguyên Minh, không chỉ nhiều người chết oan uổng, mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tiên Phong Tự và nhà họ Kim.
Suy cho cùng có một số chuyện trong lòng biết rõ, nhưng khi đặt ra ngoài thì lại là chuyện khác.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, bản thân Phạm Mục Cương sẽ rất mất mặt!
Theo Phạm Mục Cương thấy, thể diện của bản thân còn quan trọng hơn! "Người Thiên Trúc, ha..".
Vào lúc thanh kiếm Khanda trong tay Phạm Mục Cương vụt ra, Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi tiến lên trước một bước.
Động tác của anh ta rất chậm nên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng khi anh ta ra tay thì lại rất nhanh, vô cùng nhanh, nhanh đến mức không ai có thể chặn lại được.
Vung ra một cái tát, thanh kiếm Khanda của Phạm Mục Cương theo đó mà gãy khúc.
Phạm Mục Cương hung dữ lúc này lại đột nhiên lùi lại.
Bởi vì anh ta phát hiện, hóa ra Bùi Nguyên Minh mà anh ta xem thường lại có sức mạnh đáng.
sợ đến mức khiến người ta khó bề tưởng tượng được.
Phạm Mục Cương có một trực giác, nếu như anh ta không tránh ra, sợ là sẽ bị Bùi Nguyên Minh tát bay đi.
Chỉ có điều ngay khi Phạm Mục Cương vừa rút lui, Bùi Nguyễn Minh lại điềm nhiên bước tới mấy bước, lại tiếp tục tung ra một chưởng.
"Bốp"
Phạm Mục Cương thần sắc dữ tợn, vừa lùi rồi lại lùi, nhưng không biết tại sao, những cái tát vốn dĩ bình thường lúc này lại trở nên vô cùng lợi hại trước mắt anh ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, Phạm Mục Cương cảm thấy trên mặt đau nhức, hai mắt đen lại, cả người trực tiếp phun ra máu, bay vụt đi.
Không đợi Phạm Mục Cương rơi xuống đất, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên một bước, nhẹ nhàng túm lấy cổ họng anh ta.
Sạch sẽ, gọn gàng, dứt khoát, khiến người ta cảm thấy khó tin.
Không chỉ làm kinh ngạc những người ở đây, còn khiến Kim Cửu Muội đang định nhặt súng | lên toàn thân run rẩy, sắc mặt méo mó cùng cực.
Bởi vì trong nhận thức của Kim Cửu Muội, Bùi Nguyên Minh thật sự chỉ tát ra một chưởng rất là bình thường, mà lại có thể đánh bay Phạm Mục Cương.
Mà Bùi Nguyên Minh lúc này cũng không để ý tới Kim Cửu Muội, chỉ nhìn Phạm Mục Cương trong tay, nhàn nhạt nói: "Thật ngại quá, anh thua rồi."
Một câu nói đơn giản thôi đã khiến Phạm Mục Cường thấy trong lòng mình tuyệt vọng và bất lực.
Trước khi gặp Bùi Nguyên Minh, anh ta cxng đã nghe ngóng một số thông tin của Bùi Nguyên Minh từ chỗ đám người Huỳnh Mã Khắc.
Anh ta đã cố gắng hết sức để đánh giá quá cao Bùi Nguyên Minh, đồng thời, dựa trên phần tích dữ liệu lớn, anh ta cũng cho rằng mình có thể đè bẹp Bùi Nguyên Minh.
Cho dù không thể trấn áp, muốn đánh bại cũng không phải là khó.
Nhưng đến lúc này anh ta mới biết, hóa ra Bùi Nguyên Minh chỉ dùng một tay là có thể treo anh ta lên đánh.
Quan trọng nhất là Bùi Nguyên Minh không cần dùng tuyệt chiêu gì cả, chỉ cần tung ra một cú tát đơn giản, thì đã có thể đánh bay Phạm Mục Cương.
Cảm giác này, sự thật này, khiến Phạm Mục Cương khó mà tin được, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Chỉ có điều, tuyệt vọng thì tuyệt vọng, lúc này Phạm Mục Cương vẫn kiên quyết ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Họ Bùi kia"
"Tôi là dòng giống thứ hai cao quý của Thiên Trúc, là phó tổng điều hành của Thương hội Thiên Trúc.
Tôi có quyền miễn trừ ngoại giao!"
"Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi! Anh giết tôi rồi, đảm bảo sẽ chết rất là khó coi."
Bùi Nguyên Minh khẽ mỉm cười, điềm tĩnh nói: "Lần đầu tiên tôi nghe thấy yêu cầu như vậy đấy, nhưng mà anh đã nói như thế, tôi không giết chết anh, há chẳng phải mất mặt lắm sao?"
Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, thân thể Kim Cửu Muội run lên, nếu như Phạm Mục Cương chết trước mặt cô ta, cô ta thật sự xong đời rồi!
Vào lúc này, Kim Cửu Muội chẳng hề để ý gì khác, nhanh chóng bấm điện thoại.
"Hỗn xược! Ai dám diệu võ dương oai trước linh đường của con trai tôi!" Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, cửa phòng nghỉ bên cạnh đột nhiên bị đá tung..