**********
"A..."
Phạm Lưu Tam lộ ra vẻ đau đớn, cả người run rẩy trên mặt đất, giống như có người thọc mười mấy đạo trên người anh ta vậy.
Trước đó bộ dạng anh ta giống như không ai bì nổi, còn có bộ dạng khẩu phật tâm xà, bày mưu nghĩ kế, nhưng mà hiện tại, những thứ này đều biến mất.
Trên mặt anh ta chỉ có đau đớn, bây giờ đừng nói là uy hiếp Bùi Nguyên Minh, ngay cả muốn nói chuyện cũng nói không được.
Nhìn một màn này, chính là sống không bằng chết.
"Anh Phạm!" "Anh sao vậy?" "Tại sao có thể như vậy?"
Nhìn thấy bộ dáng Phạm Lưu Tam, sắc mặt của nhóm người Kim Cửu Muội thay đổi lớn.
Đám người căn bản là không biết xảy ra chuyện gì, sao Phạm Lưu Tạm lại đột nhiên ngã xuống đất như vậy.
"Chẳng lẽ bị tiếng súng của Bùi Nguyễn Minh hù chết hay sao?"
Không đến mức
Nói thế nào thì Phạm Lưu Tam cũng là người từng thấy máu.
Mà giờ phút này, sắc mặt của ông già áo đen kia đã thay đổi lớn, ông ta vọt nhanh đến trước mặt Phạm Lưu Tam.
Ông ta tên là Chloe, là cao thủ của Tiên Phong Tự ở
Thiên Trúc, mà lại là vệ sĩ của Phạm Lưu Tam.
Ông ta tu luyện thuật Yoga của Thiên Trúc, đồng thời còn biết một chút về dược lý, y học.
Bây giờ ông ta đang giữ lại mạch môn của Phạm Lưu Tam, phút chốc lại lấy ra mấy viên thuốc rồi nhét vào trong miệng Phạm Lưu Tam.
Viên thuốc vào miệng, nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, Phạm Lưu Tam vẫn đang đau đớn như cũ, cả người đổ mồ hôi.
Sắc mặt của Chloe thay đổi mấy lần, sau đó điểm mấy lần ở ngực của Phạm Lưu Tam, muốn giữ lại mạng sống của Phạm Lưu Tam.
"Vô dụng"
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.
"Cơ tim tắc nghẽn, không cứu nổi." Kim Cửu Muội nghe vậy thì theo bản năng nói: "Họ Bùi, là anh giở trò đúng không?"
Đám người nghe vậy thì đều nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, trên mặt đầy hoảng sợ.
Vừa rồi không có ai nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh ra tay, thậm chí hai bên không có bất kỳ tiếp xúc gần nào, mà sao đột nhiên Phạm Lưu Tam liền phải chết?
Bùi Nguyễn Minh vẫn lạnh lùng, chậm rãi nói: "Lưới trời tuy thưa, nhưng mà khó lọt, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới mà thôi." "Bây giờ thời điểm đã đến, anh ta tự nhiên sẽ trả giá đắt vì sai lầm của chính mình."
Nghe được lời nói của Bùi Nguyễn Minh, Ninh Chí Lôi sững sờ, nhưng mà cô ta và vệ sĩ của cô ta cũng đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Trả giá đắt? Bỏ ra cái giá gì?" Sắc mặt của Kim Cửu Muội lúc này trở nên hết sức khó coi.
Cô ta thật sự muốn loạn đạo giết chết cái tên Bùi
Nguyễn Minh đang giễu cợt này.
Nhưng khi nhìn thấy Phạm Lưu Tam đang không ngừng co giật ở trên mặt đất, cô ta lại không dám làm loạn.
Mặc dù không biết chuyện này có phải là trùng hợp, hay là Bùi Nguyễn Minh giở trò.
Nhưng mà lỡ may là Bùi Nguyên Minh ra tay, như vậy thì e rằng chỉ có Bùi Nguyên Minh mới có thể cứu được
Phạm Lưu Tam.
Lúc này, sắc mặt của Chloe đã biến thành màu đen, cả người bốc mồ hôi hột.
Bởi vì cho dù ông ta có cứu như thế nào, thì Phạm Lưu Tam cũng không có bất cứ khởi sắc gì, bất kỳ biến hoá nào, cả người chỉ càng ngày càng cứng ngắc, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Đây là thật sự sắp phải chết.
"Thắng nhãi con, tôi cho anh mười giây"
Sắc mặt của Kim Cửu Muội lúc này rất lạnh lùng.
"Mau chóng cứu tỉnh anh Phạm, bằng không mà nói, tôi sẽ phanh thấy anh."
Bùi Nguyễn Minh nhìn xem miệng mũi của Phạm Lưu Tam lúc này đã tràn máu ra, thản nhiên nói: "Đã quá muộn.
"Từ khi anh ta ăn viên thuốc màu xanh kia, thì kết cục đã định" "Loại thuốc này cũng không phải là thứ có thể tùy tiện ăn nhiều." "Đương nhiên, các người vì mặt mũi của Thiên Trúc, thì cũng có thể hiểu thành, anh ta bị tôi nổ súng hù chết."
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lại nâng súng trong tay lên lần nữa, nhằm ngay trần nhà rồi bóp cò.
"Đùng...!
Tiếng vang truyền ra, cả người Phạm Lưu Tam thẳng tắp, trong miệng lại tràn máu tươi ra.
"Thằng chó!" "Là tiếng súng." "Là âm thanh tiếng súng của cậu ta." "Những âm thanh này mang đến chấn động, kích động nhịp tim của anh Phạm" "Cậu ta mới là kẻ cầm đầu." Chloe phản ứng lại.
"Ngăn cản cậu ta! Nhanh!".