Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nhìn sang thì thấy vài người phụ nữ xinh đẹp đang nhìn mình.
Đi ở phía trước là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cô ấy mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhưng cho dù là trang điểm để vận động thể thao, lớp trang điểm của cô ấy vẫn rất tinh tế, đúng là kiểu người khiến người ta nhìn vào, thì không nhịn được mà nhìn tiếp mấy cái nữa.
Bùi Nguyên Minh cảm thấy được người phụ nữa này có chút quen mắt, lúc này trong tiềm thức nói: "Cô là.
.
"
"Sao vậy? Anh không nhận ra tôi sao?"
"Bùi Nguyên Minh, lâu như vậy rồi mà nhãn lực của anh vẫn kém!"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười, giọng nói có phần kiêu ngạo: "Là tôi, Kim Phương Nhã.
.
"
"Kim Phương Nhã?"
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, hóa ra là hoa khôi của trường!".
Anh nhờ ra cô gái này, khi còn học đại học, là bạn học ở lớp bên cạnh của anh, được gọi là hoa khôi của trường.
Nghe nói cô ta có gia cảnh rất tốt, sinh ra trong một gia đình nhà võ có gia thế, sau khi tốt nghiệp trở về Vũ Thành, anh chưa
từng gặp lại cô ta.
Lý do Bùi Nguyên Minh biết cô ta là do Kim Phương Nhã đã vô tình làm hỏng thiết bị của công ty thực tập trị giá hàng trăm tỷ đồng khi anh đi tham gia thực tập ở ngoài trường.
Và cũng làm tổn thương chính mình.
Bùi Nguyên Minh tiến lên đỡ cô ta dậy vì lòng tốt.
Nhưng cuối cùng, Kim Phương Nhã đã tuyên bố khắp nơi rằng Bùi Nguyên Minh đã làm hỏng thiết bị của công ty thực tập.
Nhưng lúc đó Bùi Nguyên Minh giàu có nên không quan tâm đến chuyện này.
Nhưng nếu đổi lại là một sinh viên đại học bình thường, e rằng suốt phần đời còn lại sẽ bị Kim Phương Nhã phá hoại.
Kể từ sau sự việc này, Bùi Nguyên Minh cảm thấy cô gái này tuy rất ưa nhìn nhưng tính tình lại không tốt.
Nhưng anh cũng không có hứng thú với người phụ nữ này, vẫn luôn tránh xa.
Chỉ không ngờ rằng không gặp nhau mấy năm, mọi người lại gặp lại nhau ở Vũ Thành.
Bùi Nguyên Minh không nghĩ nhiều, nhưng vì lễ phép, anh duỗi tay ra cười nói: "Đã lâu không gặp, bạn học Kim Phương Nhã, cô đã đẹp hơn nhiều"
"Tôi không biết ai có thể có một cô bạn gái xinh đẹp như cô.
"
"Bùi Nguyên Minh, Không phải chứ? Anh bây giờ vẫn quan tâm
tôi có bạn trai hay chưa sao?"
Vẻ mặt của Kim Phương Nhã cố tỏ ra như mình rất hoảng hốt, sau đó cô ta lắc đầu bất lực.
"Thật ra, anh muốn kiểm tra xem tôi có độc thân không, đúng không?"
"Tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi, cho dù tôi không độc thân, anh cũng sẽ không có cơ hội đâu!"
"Mà này, sao anh lại ở đây?".
"Tôi hiểu rồi, anh nhất định là không thể quên tôi, sau đó tới đây để tạo cơ hội gặp tôi, đúng không?"
"Haizz, nhưng cái này có ích lợi gì cơ chứ?"
"Tôi đã nói với anh rồi, anh không bao giờ được thích tôi!"
"Mặc dù tôi, Kim Phương Nhã, luôn xinh đẹp và dễ gần!"
"Nhưng chim trĩ làm sao sánh được với phượng hoàng?"
"Làm sao một con cóc có thể ăn thịt thiên nga!?".
"Nên là, để tôi khuyên anh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!"
"Anh vẫn nên quên tôi đi!"
Nghe những lời của Kim Phương Nhã, một vài người bạn thân của cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kỳ quái.
Khi họ nhìn thấy anh bận quần áo bình thường và vừa đi bằng taxi đến, ánh mắt của những người thân này nhìn Bùi Nguyên Minh càng thêm kinh tởm.
Một chàng trai nghèo không tiền và quyền lực, dám thích nữ thần Kim Phương Nhã?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Anh ta lấy cái gì để thích cơ chứ?
Dùng sự nghèo khó của mình để thích, hay dùng sự vô liêm sỉ của mình để thích?
Đừng có làm người ta mắc cười như thế chứ, được không?
Một người bạn thân đang khoanh tay trước ngực, nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, chế nhạo: "Cậu nhóc, tôi khuyên cậu!"
"Thân nghèo rớt thì làm sao dám vào chốn phồn hoa?"
"Trong tay không có gì làm sao có thể theo đuổi nữ thần?"
"Kim Phương Nhã không phải là thứ mà người cấp thấp như anh có thể trèo cao!".