"Bùi Nguyên Minh!"
"Đừng có mà ép người quá đáng!"
Huỳnh Tam Quang hét lên một tiếng khi đối mặt với những người xung quanh mình.
"Làm sao ta có thể dám nói là tổng giám đốc của thương hội Thiên Trúc nữa chứ, một nhân vật lớn hàng đầu ở cả cái Vũ Thành này!"
"Ta không phải người cậu có thể tùy tiện làm nhục!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Quỳ xuống nói!"
"Quỳ xuống nói?"
Huỳnh Tam Quang phẫn nộ đáp lại.
"Bùi Nguyên Minh, cậu tưởng cậu là ai!?"
“Cả Vũ Thành, người đủ sức khiến ta quỳ gối nói chuyện đếm trên đầu ngón tay!”
"Cậu tưởng cậu họ Long hay họ Kim?”
"Tôi nói cho cậu biết, đừng nói cậu không phải người của hai cái họ này, cho dù là phải đi chăng nữa, Huỳnh Tam Quang ta cũng không chịu sỉ nhục đâu!"
Huỳnh Tam Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
Cho dù quân của Bùi Nguyên Minh rất đông.
Tuy nhiên, Huỳnh Tam Quang ngoài việc là thành viên nhà họ Huỳnh thuộc đẳng cấp thứ hai ở Thiên Trúc, có xuất thân từ thương hội Thiên Trúc.
Ông ta còn là một bậc thầy về yoga.
Có sức mạnh Binh Vương!
Ông ta tự cảm thấy mình tốt lành, với thực lực như vậy cho dù một không chọi trăm được nhưng với cuộc huyết chiến, ông ta tự tin không là vấn đề gì, dễ như trở bàn tay thôi.
Dù gì ông ta cũng là đệ tử của Phạm Kim Luân - một trong ba Yêu Tăng ở Thiên Trúc.
Chỉ là ông ta luôn thận trọng và xem đây như một con át chủ bài lớn mà thôi.
Huỳnh Tam Quang vốn là cũng không muốn để lộ.
Nhưng bây giờ bị Bùi Nguyên Minh giẫm lên đầu một cách hung hãn như vậy, ông ta cũng không muốn giấu nữa.
"Tên khốn, đồ con rùa ngu ngốc, hôm nay ta phải cho cậu biết thế nào gọi là cao thủ!"
Trong lúc nói, Huỳnh Tam Quang bước từng bước tới và vỗ tay.
“Đùng!”
Bùi Nguyên Minh cười khẩy, đạp một một đạp anh xuất hiện trước mặt Huỳnh Tam Quang ngay lập tức, sau đó ném ông ta qua.
"Long Tượng Bát Nhã chưởng!"
Toàn thân Huỳnh Tam Quang rung lên, nội lực trong cơ thể bùng nổ, hắn gầm lên.
Đây là một biểu hiện của Yoga Thiên Trúc, nó rất đáng sợ và có thể giết chết một con bò chỉ bằng một cú đấm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo!
Huỳnh Tam Quang bị Bùi Nguyên Minh đá bay lên không trung.
Trước mắt Bùi Nguyên Minh, Yoga Thiên Trúc gì chứ, đệ tử của Yêu Tăng gì chứ, căn bản đều không đáng nhắc đến.
Huỳnh Tam Quang bay ra ngoài, khi ngã xuống mặt đất, trên mặt ông ta có thêm một dấu tay.
Trước khi Huỳnh Tam Quang đứng lên, Bùi Nguyên Minh lại tiến thêm một bước và đá ông ta ra.
Huỳnh Tam Quang hét lên và lại ngã một lần nữa.
"Đùng!"
"Cao thủ Thiên Trúc!"
"Long Tượng Bát Nhã chưởng!"
"Chết vinh còn hơn sống nhục!"
"Ông tưởng rằng ông coi thần điêu đại hiệp, liền tự coi mình là Kim Luân Pháp Vương sao?"
"Ông bày đặt ra vẻ cái gì chứ?"
Bùi Nguyên Minh vừa mắng vừa lia lịa tát úp mặt ông ta xuống, Huỳnh Tam Quang không ngừng rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy.
"Bet!"
"Nếu giờ tôi sỉ nhục ông thì sao?"
"Thượng bất chính, hạ tắc loạn!"
"Con trai ông Huỳnh Mã Khắc là một kẻ cặn bã, ông cũng là một kẻ cặn bã mà thôi!"
"Biết thế nào gọi là con mất dạy là lỗi của cha không?"
"Biết nên giải thích với tôi thế nào chưa?"
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ lạnh lùng, liên tục vung tay tát tát khiến Huỳnh Tam Quang gào lên.