Chính vào khoảnh khắc ấy, điện thoại Tần Ý Hàm đột nhiên rung lên do nhận được tin nhắn đến.
Đọc tin nhắn xong sắc mặt cô ta càng thêm khó coi: “Đã điều tra ra được người dẫn đầu đội kiểm tra là một đệ tử ngoại môn của đơn vị chấp pháp Long Môn - người của Long Thiên Trường.
Nhưng...!Hiện nay đơn vị chấp pháp của Long Môn lại chịu sự điều khiển của anh.
Vậy nên cho dù anh có phủ nhận thế nào thì người ta vẫn nhận định là anh làm!
Anh Minh, chúng ta phải làm gì bây giờ? Có cần phải lỗi người của Long Thiên Trường bị tình nghi kia ra làm sáng tỏ chuyện này không?”
“Không cần đâu”
Bùi Nguyên Minh nói nhẹ bẫng.
“Chúng ta có thể điều tra ra được thân phận của người dẫn đội, mà người của thương hội Thiên Trúc cũng không phải là kẻ ngu ngốc, đương nhiên họ cũng sẽ điều tra rõ chuyện này.
Nhưng ngày hôm nay Long Thiên Trường đã chết, bất kể là về tình hay lý thì đơn vị chấp pháp chỉ có thể do anh chỉ huy.
Nếu chúng ta lôi người đó ra rồi nói rằng anh ta và đơn vị chấp pháp không hề có liên quan đến nhau, thế chẳng phải là trở thành
trò hề cho người khác sao?
Tôi chỉ có thể nói người đứng sau chuyện này quá ghê gớm!
Chẳng những có ý giết người mà còn khiến cho chúng ta có miệng nhưng không thể giải thích điều gì...!
Thật thú vị.
”
“Vậy ý của anh Minh là anh đã đoán ra được người đứng đằng sau chuyện này là ai rồi đúng không?” Tần Ý Hàm cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Rất dễ đoán ra người đó là ai.
Hoặc nên nói là đối phương cũng không cố ý che giấu thân phận của mình.
Nói cho cùng thì cả tôi và cô đều biết Long Thiên Trường là người của Long Thương Húc.
Vậy thì người đứng đằng sau vụ việc lần này không phải là Long Thương Húc thì còn có thể là ai?”
“Vậy chúng ta.” Tần Ý Hàm nói.
| Bùi Nguyên Minh xua tay, thờ ơ nói: “Long Thương Húc làm ra chuyện này chẳng qua là muốn chúng ta và thương hội Thiên Trúc sống mái với nhau, chết đi sống lại, hi vọng có thể mượn dao giết người.
Đồng thời anh ta cũng muốn tôi phân tâm, không đặt nhiều tâm huyết vào cuộc thi ở hội nghị Long Môn”.
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh bỗng chìm trong dòng suy nghĩ.
“Thế nhưng tại sao chúng ta phải đi theo kế hoạch anh ta đã vạch sẵn?”
Xa Huyền Đức đang hát một bài hát nào đó của Thiên Trúc ở cách đó không xa.
Tiếng hát của anh ta vô cùng chói tai, hệt như tiếng hét của lợn lúc bị chọc tiết vậy.
Nhưng đám nam thanh nữ tú kia vẫn không ngừng hoan hô và tán thưởng giọng hát đó.
Đúng lúc này, Hàn Sang dẫn theo người tiến lên đạp đổ màn hình lớn, tiếng ồn ào xung quanh đột ngột dừng lại.
Xa Huyền Đức cười híp mí, nhìn thẳng vào Hàn Sang rồi cười khẩy nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ! Đây không phải là thủ lĩnh của bang Phủ Rìu - Hàn Sang sao?
Sao hả? Quên mất rằng bang Phủ Rìu là băng đảng có thể lực yếu nhất trong sáu băng đảng sao?
Lại còn dám đến địa bàn của người Thiên Trúc chúng tôi ra oai sao? Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”.