“Giở trò?”
"Khách sạn Vũ Thành của các người, không có khả năng thua sao?"
"Mất mặt quá phải không?"
Nghe Phạm Tiểu Trương nói vậy, Bùi Nguyên Minh quay đầu lại liếc anh ta cười, sau đó chỉ vào camera trên khán đài, nhẹ nói: "Khách sạn Vũ Thành của anh có lắp đặt ít nhất hàng trăm cái camera giám sát!"
"Nếu anh nghĩ tôi giở trò, anh có thể kiểm tra camera bất cứ lúc nào và tìm bằng chứng!"
"Chỉ cần có dấu vết gian dối, tôi chặt tay đưa cho anh luôn!"
"Nhưng mà, từ đầu đến cuối, thu chưa từng đụng tới xúc xắc của anh, mở xúc xắc cũng là người của anh đấy!"
“Như vậy mà anh cũng có thể nói tôi giở trò sao?”
“Anh xem mấy người khách trong vòng đều là kẻ ngốc sao?”
“Còn nói, ở cái sòng này, anh chỉ thắng không thể nào thua chớ!”
“Chỉ cần có người ăn được tiền của anh thì là đều giở trò sao?”
“Phạm Tiểu Trương, anh giữ thể diệ chút đi,
"Phạm Tiểu Trương, cậu có thể chỉ mặt không, dù gì thì anh cũng là một trong những người đứng đầu của Lục Đại bang đấy!”
Một vài câu đơn giản như vậy không chỉ chặn đứng lời buộc tội của Phạm Tiểu Trương, mà còn vạch trần và trực tiếp đặt Phạm Tiểu Trương
vào tình thế khó xử.
Lúc này, sắc mặt của Phạm Tiểu Trương lại thay đổi.
Mặc dù biết Bùi Nguyên Minh nói đúng, nhưng hắn cũng biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn Vũ Thành.
Nhưng nghĩ đến hai trăm tỷ mà Bùi Nguyên Minh lấy đi, trái tim hắn lại rướm máu.
Tiếp theo, Phạm Tiểu Trương chế nhạo nói: "Camera ư?"
"Khách sạn Vũ Thanh của bọn đây đã mở nhiều năm như vậy, nếu cần phải dựa vào camera thì không biết đã bị người ta chơi bao nhiêu lần rồi!"
"Tiểu tử, mặc dù tôi không biết ai đã phải anh đến đây!"
"Nhưng anh đụng vào chỗ của Thiên Trúc bọn ta, vẫn còn non lắm!".
Vừa nói, Phạm Tiểu Trương vừa đi về phía trước với vẻ chế nhạo, biểu cảm thờ ơ nói: "Bằng chứng anh giở trò ở trên người anh đó!"
Trong lúc nói, anh ta đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh, búng tay một cái rồi lấy ra một cái rây từ trong túi quần áo của Bùi Nguyên Minh.
Sau đó anh ta đi vòng ra sau Bùi Nguyên Minh, và móc ra mấy cái rây nữa.
Những vị khách có mặt đều mơ hồ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lộ về không biết dựa vào thứ này thì giở trò kiểu gì chứ!
Nhưng lúc này Phạm Tiểu Trương lạnh lùng nói: "Mọi người, những viên xúc xắc này mọi người nhìn thấy là từ chỗ của chúng tôi!"
"Vừa rồi tên này nhân lúc chúng ta không để ý đã thay thế xúc xắc có thể điều khiển bằng điện thoại di động”
"Hơn nữa anh ta còn giả bộ thua liên tiếp gần mười vạn nữa!"
"Cuối cùng buộc tôi ra tay chơi với hắn một ván hai trăm tỷ, sau đó một ván lấy lại hết!"
"Không thể không thừa nhận, đây là một thủ đoạn vô cùng cao siêu, nó có thể được gọi là làm người ta chết đứng đấy!"
"Thật tiếc bị tôi nhìn thấu rồi!”
“Hóa ra là như vậy!”
Tất cả những vị khách có mặt đều có biểu cảm đó.
Hóa ra anh chàng trông như cừu non béo bở dữ lừa này đã chuẩn bị rất công phu từ trước rồi.
Chẳng trách ngay Phạm Tiểu Trương cũng phải bị bị anh ta chơi một Vố.
Tần Ý Hàm thì lành lùng nhìn Phạm Tiểu Trương.
Cô sớm đã nhìn ra những chiếc máy này chỉ đơn giản là tuột ra khỏi tay áo của Phạm Tiểu Trương.
Chỉ có thể nói rằng kỹ năng đánh bạc của tên Phạm Tiểu Trương này thực sự rất tốt.
Phạm Tiểu Trương nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đắc ý nói: "Sao nào?"
"Chứng cứ đủ chưa?"
"Nếu vẫn chưa đủ, tôi có thể tìm thêm bằng chứng
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Trương một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Anh giở chút trò quỷ, mà có thể vu cáo cho tôi giở trò sao?"
"Phạm Tiểu Trương, não anh có vấn đề hay gì?"
“Muốn vu không thì mang bằng chứng thật ra đây!”
“Trước mặt nhiều người như vậy, bật camera ra coi!”
“Nếu tôi thực sự đổi con xúc xắc như anh đã nói, thì theo quy định tôi sẽ chặt đứt cả hai tay!"
"Nhưng nếu không, thì xin lỗi, hôm nay tôi sẽ chặt đứt tay anh!".