“Những ngày tốt đẹp của bệnh viện Thiên Ái của các người đến đây là kết thúc rồi, nói với người đứng sau các người rằng bệnh viện của các người phải đóng cửa rồi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng, anh lớn tiếng nói.
Nghe xong những lời Bùi Nguyên Minh nói, gương mặt Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và đám y tá xinh đẹp đều để lộ sự chế giễu và khinh thường.
Bọn họ đã ở trong bệnh viện quá lâu, đã nhìn thấy quá nhiều những kẻ thấp cổ bé họng đã chịu đựng nhiều thua thiệt nên mới buông lời ngông cuồng xác
xược.
Chỉ đáng tiếc rằng, thế lực phía sau bệnh viện Thiên Ái vừa thâm sâu lại vừa gai góc, hoàn toàn không có bất kỳ ai có thể mang đến cho bọn họ một chút bất ngờ nào.
Hoặc kẻ đó chỉ là một tên vô danh chỉ được cái khua môi múa mép, hoặc là chỉ là kẻ hèn không đủ chí khí.
Trong mắt những người này, Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một thằng nhóc không thể mang đến cho bọ bất kỳ sự bất ngờ nào.
Bạch Nhất Đồng cười lạnh nói: “Ồ, hoá ra anh cũng hiểu được sứ mệnh và trách nhiệm của nhân viên y tế sao?
Có phải vừa mới cầm điện thoại tra cứu trên mạng không hả?
Không nói người ta còn tưởng anh là nhân viên của khoa Y nữa đó!
+
+
A
Anh nghĩ rằng mình là nhân vật tại to mặt lớn rồi à?
Anh có biết nước ở chỗ chúng tôi sâu bao nhiêu không hả?
Nói thật với anh, mỗi người chúng tôi nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm
chết anh đó!
Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn lật đổ chúng tôi sao?
Nằm mơ đi!
Cho dù mặt trời mọc ở đằng Tây, heo nái biết leo cây thì anh cũng không làm được đâu!”
Lý Hải Vân và những người khác cũng thi nhau mắng chửi, hơn nữa ai nấy đều ưỡn ngực nghênh mặt lên, thể hiện sự kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp của bọn họ.
“Đồ vô danh tiểu tốt kia, chờ chết đi!”
Trịnh Khánh Vân thấy vậy, vô thức nói: “Anh rể, hay là chúng ta gọi cảnh sát tới xử lý đi”
Bùi Nguyên Minh khẽ đáp: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, mặc dù Trịnh Khánh Vân có chút do dự, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thuyết phục được gì.
“Hú.
.
”
Mười phút sau, một vài xe cảnh sát đặc chủng chạy đến cổng bệnh viện
Thiên Ái.
Cửa xe được mở ra, mười mấy người đàn ông mặc áo đặc chế, thắt lưng đeo
súng ngắn bước vào trong.
Một người đàn ông mặt mày đen nhẻm phì phà một điếu xì gà, anh ta huơ tay dẫn đám người bước vào, sau đó đi khỏi đám đông, một mình đi tới chỗ Bạch Nhất Đồng, đằng đằng sát khí nói: “Viện trưởng Đồng, có vấn đề gì sao?
Là tên nào không có mắt nhìn dám đến đây gây sự đấy?
Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là tôn trọng pháp luật!
Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là đạo lý làm người!”
Nhìn thấy người đàn ông mặt đen này tiến tới trợ giúp, Bạch Nhất Đồng lập tức vui mừng, chủ động nắm lấy cánh tay của đối phương, nũng nịu: “Đội trưởng Hàm, rốt cuộc thì anh cũng đến rồi!
Đám nam nữ này thật chẳng ra gì!
Đến tôi mà anh ta cũng dám đá!
Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!
Anh phải tống bọn họ vào tù cảnh tỉnh đi, để biết rằng cả đời này bọn họ cũng không thể đắc tội với Bạch Nhất Đồng này được!”
Lúc này, Đội trưởng Hàm chỉ tay về phía Bùi Nguyên Minh với bộ dạng vênh váo và ngông cuồng.
Lý Hải Vân và những người khác cũng ào ạt chỉ tội Bùi Nguyên Minh, vụ tội cho anh không tuân thủ quy định của bệnh viện Thiên Ái.
Không những không nộp tiền mà còn làm loạn khắp nơi.
“Cái gì? Giữa ban ngày ban mặt thế này mà lại to gan dám hành xử thô thiển như vậy trước mặt mọi người sao?
Trong mắt bọn người này còn có pháp luật, cảnh sát và cơ quan hành chính không có chứ?
Đồ khốn khiếp! Anh không biết thế nào là sức mạnh của nắm đấm công lý rồi!”
Đội trưởng Hàm cười lạnh, trợn mắt nhìn anh chằm chằm.
.