Sau khi uống thêm được một vòng nữa, bộ Thần Long đã hoàn toàn trống không.
Huỳnh Mã Khắc nhìn thấy cảnh này không ngừng chế nhạo.
Tên Bùi Nguyên Minh thật sự là một tên ngốc, vốn dĩ chưa từng thấy qua những bữa tiệc lớn như này.
Cái kiểu cậy đông hiếp yếu rõ ràng như vậy mà anh không nhận ra hay sao?
Hơn nữa, nhìn bộ dạng choáng váng của Bùi Nguyên Minh, mọi người đều biết Bùi Nguyên Minh sắp không xong rồi.
Xa Huyền Đức khi nhìn thấy cảnh này cũng nở một nụ cười châm biếm.
Quả nhiên, đây chính là một âm mưu.
Cậu Huỳnh ở Đại Hạ mấy năm nay cũng không vô ích, thậm chí còn học được cách xỉ vả người khác dễ như trở bàn tay mà không cần đánh.
Ngay sau đó, anh ta vỗ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang một bộ Thần Long khác lên.
Lần này, anh ta lấy 2 chai Thần Long lớn, đưa cho Bùi Nguyên Minh một chai nói: “Anh Bùi, anh là một người sảng khoái, chúng ta mỗi người uống một chai”
Cảnh tượng này trực tiếp khiến Trịnh Khánh Vân sợ hãi, cô lo lắng nói: "Anh rể, anh thật sự không thể uống được nữa."
"Không sao, anh rể không sao." "Tửu lượng của anh rể vẫn tốt".
Bùi Nguyên Minh hai mắt mờ mịt, thân thể phát run, đồng thời anh còn đón lấy chai rượu đối phương đưa qua, cười nói: "Nào, chúng ta mỗi người một chai đi"
Xa Huyền Đức cười nói: "Được, tôi trước." Nói xong, hai người bắt đầu cầm hai chai rượu trong tay uống ừng ực.
Hai bên lại một lần nữa bước vào trạng thái giao tranh, nhưng cuộc giao tranh lần này còn đáng sợ hơn.
Lấy Thần Long làm đối rượu, một lúc uống gần 700ml, thật là đáng sợ.
Nhưng ngoài dự đoán của nhóm người Huỳnh Mã Khắc là Bùi Nguyên Minh trông có vẻ lung lay sắp đổ, có thể hôn mê bất cứ lúc nào, nhìn giống như sắp gục đến nơi rồi nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn đứng sừng sững không đổ.
Trịnh Khánh Vân ở phía sau không ngừng khuyên nhủ, nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn mắt điếc tai ngơ, cứ tiếp tục đổi rượu.
Đợi tới khi mỗi người một chai uống hết, về cơ bản trong căn phòng không còn tiếng ồn ào nữa.
Nhóm người Huỳnh Mã Khắc toàn bộ đều bại lụi xuống đất, ai cũng đều kéo mạnh cổ áo thở hổn hển không ngừng, căn bản không có dũng khí tiếp tục nâng ly mời Bùi Nguyên Minh.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh cười cười cầm chai rượu đi về phía trước, bắt đầu mới lại từng người một.
"Nào nào nào, mọi người hãy cùng làm bạn tốt của nhau." "Mọi người đã mời tôi nhiều như vậy, tôi đương nhiên phải nhiệt tình hơn rồi" "Có qua có lại mới toại lòng nhau mà." "Đàn ông không thể nói không được"
"Bây giờ coi như tôi bồi tội với mọi người, vừa rồi là tôi khoe khoang, đắc tội với anh Huỳnh và cậu Xa, nhưng người không biết không có tội".
Bùi Nguyên Minh không ngừng cười híp mắt mời lại, rượu trong tay vẫn không ngớt.
Nhóm người Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức ban đầu tỏ ra khinh thường, cho rằng tên ngốc Bùi Nguyên Minh này say tới mức này rồi còn dám mời lại bọn họ, chắc chắn là hành động tìm đến cái chết.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bọn họ lại thay đổi liên tục.
Bùi Nguyên Minh luôn một dạng ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không gục.
Một vòng ngược lại, nhóm người Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức đều cảm thấy chóng mặt, bủn rủn chân tay giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống đất.
Chẳng mấy chốc, Lý Hải Ngưng và những người phụ nữ khác đều gục xuống trên bàn, không còn sức để di chuyển.
Huỳnh Mã Khắc liên tục di chuyển khóe mắt và khóe miệng.
Tửu lượng của anh ta cũng ở dạng một lít rưỡi hai lít, nhưng theo cách uống rượu của Bùi Nguyên Minh như này, không có chuyện gì cũng anh một chai tôi một chai, ai có thể chịu được?
Chẳng bao lâu, cái lưỡi của Huỳnh Mã Khắc có cảm giác giống như đầy lên, nói chuyện trở nên đứt quãng.
Tuy nhiên, Bùi Nguyên Minh dường như không có ý dừng lại, hết rượu anh lại tự gọi.
Một chai lại thêm một chai, rất nhanh một vài người đàn ông trong số họ đều đã bị Bùi Nguyên Minh chuốc cho uống hết ba chai rượu Thần Long.
Một lít rượu trút xuống một lần, những thanh niên của Thiên Trúc không thể trụ được nữa, cơ thể từng người một đều không ngừng phát run..