"Tới đi, tới đi, chỉ uống một chén thôi mà." "Chỉ một chén thôi, tôi sẽ không ép cô quá nhiều"
Trong lúc nói những lời này, Xa Huyền Đức không thèm quan tâm biểu cảm của cô, trực tiếp rót cho Trịnh Khánh Vân một chén rượu lớn..
Ngôn Tình Hài
Trịnh Khánh Vân kiên quyết lắc đầu: "Tôi thực sự dị ứng cồn"
"Khánh Vân không muốn làm mọi người mất hứng thì ít nhiều cũng uống một chút đi."
"Đúng vậy, bước qua cửa thì đều là khách, chủ làm khách theo, sao cô có thể không cho mọi người mặt mũi như vậy được?"
"Cậu Huỳnh và cậu Xa đều là nhân vật lớn của hội thương nghiệp Thiên Trúc.
Cô không nể mặt mũi, về sau còn biết lăn lộn ở Vũ Thành thế nào."
"Một chút rượu đổi lấy ích lợi to lớn, không phải chuyện nhỏ này mà cô cũng không hiểu chứ?"
Một đám người nhao nhao lên tiếng, đều muốn để Trịnh Khánh Vân mời rượu.
Vẻ mặt cô ta lạnh nhạt, Trịnh Khánh Vân hoàn toàn không hề bị lay động.
Huỳnh Mã Khắc nghĩ một lúc rồi mở miệng nói, đầy ý vị sâu xa: "Khánh Vân, không lẽ cô vẫn còn tức giận vì bọn tôi vừa làm khó dễ anh rể cô sao?"
Trịnh Khánh Vân lạnh lùng nói: "Không sai"
Huỳnh Mã Khắc cười một tiếng, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.
Anh ta không ngờ, thể mà cô gái này lại khác biệt với những cô gái khác đến vậy.
Chẳng những không nịnh nọt ôm đùi anh ta, hơn nữa còn dám từ chối yêu cầu của anh ta hết lần này tới lần khác.
Chỉ có thể nói, nan giải vô cùng.
Chỉ là, đối với Huỳnh Mã Khắc mà nói, con ngựa hung dữ càng khó thuần hoá, anh ta lại càng có hứng thú.
Bởi vậy, sau khi thầm cười một tiếng, ánh mắt anh ta lại rơi xuống Bùi Nguyên Minh, cười nói: "Anh Bùi, vừa rồi là chúng tôi không đúng, không nên bắt anh trở thành trò đùa."
"Tại đây, tôi đại diện cho tất cả mọi người, chính thức xin lỗi anh
Sau khi nói xong, anh ta hướng về phía Bùi Nguyên Minh, làm bộ khom người, sau đó chuyển hướng, nói: "Nhưng dù sao, anh Bùi, hôm nay là ngày vui lớn, mọi người có duyên nên gặp nhau, mở cả bộ Thần Long, hẳn là có phải nên uống một chén hay không?"
Ý vị sâu xa, Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, nói: "Không sai, khoảng thời gian vui vẻ như vậy đương nhiên phải uống cùng nhau một bữa thật hậu"
"Nhưng Khánh Vân thực sự dị ứng cồn, mọi người không cần ép buộc" "Đương nhiên, tôi cũng sẽ giữ mặt mũi cho mọi người." "Tôi sẽ uống phần của cô ấy"
Bùi Nguyên Minh chủ động bừng chén rượu lên, cười nhạt một cái, nói: "Tôi là anh rể, cũng là bạn trai cô ấy, tôi sẽ thay Khánh Vân mời mọi người chén này"
Xa Huyền Đức bên cạnh vừa định đi tới quát lớn Bùi Nguyên Minh, mày thì tính là cái gì nhưng ở bên cạnh, Huỳnh Mã Khắc lại ném cho anh ta một ánh mắt.
Xa Huyền Đức lập tức tỉnh ngộ, sau đó cười tủm tỉm, bước lên phía trước, nói: "Không sai, anh Bùi, anh nói không sai, anh đã là anh rể, lại là bạn trai, đương nhiên anh có thể thay cô ấy mời rượu".
"Nào.
Tôi sẽ uống trước”.
Sau khi nói xong, Xa Huyền Đức tự mình uống một chén rượu lớn, dáng vẻ vô cùng sảng khoái.
Trịnh Khánh Vân bên cạnh không nhịn được đá Bùi Nguyên Minh một cái, ra hiệu cho anh đừng làm loạn.
Dù sao cô ta cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra bọn người Huỳnh Mã Khắc không có ý tốt.
Bùi Nguyên Minh không có phản ứng, chỉ thản nhiên nói: "Anh Xa thẳng thắn thật đấy, chúng ta làm một chén"
Sau khi nói xong, anh uống cạn chén rượu trong tay.
"Anh Bùi quả nhiên là người mạnh mẽ." Một mặt, Huỳnh Mã Khắc mỉm cười, sau đó đi tới, mở miệng cười nói.
"Tôi cũng kính anh Bùi một chén".
Bùi Nguyên Minh híp mắt, nói: "Dựa theo quy tắc trên bàn rượu, mọi người phải cùng nhau uống ba chén rượu đầu tiên"
Huỳnh Mã Khắc hơi sững sờ, sau đó vuốt cằm, nói: "Không sai, không sai".
"Mọi người cùng nhau đến, tiếp anh Bùi một chén đi, sau đó lại đến chén thứ hai."
Sau khi nói xong, chính Huỳnh Mã Khắc nâng cốc uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp tục bước lên: "Nào, anh Bùi, đây là chén thứ hai".