Trái ngược với sự kinh ngạc của Vạn Phước Nhân thì giây phút này vẻ mặt của Vạn Khiếu Đường vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhìn ra được bất cứ hỉ nộ ái ố nào.
Sau đó liền nhìn thấy ông ấy bước tới giơ tay ra vỗ lên bả vai của Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn rất lạnh nhạt, anh không hề tránh né.
“Ba, con đã từng nói với ba rằng Bùi Nguyên Minh rất lợi hại, bây giờ thì ba tin chưa?”
Trên gương mặt Vạn Phước Nhân lộ ra một nụ cười.
“Có phải là bây giờ có thể để Bùi Nguyên Minh xem vết thương cho ba được rồi chứ?”
Vạn Khiếu Đường còn chưa kịp mở lời thì đúng vào lúc này ở bên ngoài đột nhiên vang lên một loại âm thanh.
“Bác Vạn, bác đang ở đâu vậy?” “Chúng ta đi tới phòng khách đi.” Vạn Khiếu Đường Vỗ tay, sau đó cười nhẹ nói: “Ninh Chí Lôi tới rồi”
“Mấy ngày trước cô ấy đã từng nói rằng sẽ tìm một bác sĩ nổi tiếng chữa bệnh cho ba.
Nếu đã gặp mặt rồi thì mọi người cùng tới xem thế nào?
Vạn Phước Nhân ở bên cạnh thấp giọng nói: “Anh Minh, Ninh Chí Lôi chínhlà người nhà họ Ninh.
Ba của cô ta là bạn tốt của ba tôi cho nên quan hệ của cô ta với nhà họ Vạn chúng tôi rất tốt.
Tôi thật sự không hề biết là ngày hôm nay cô ta tới đây, còn dẫn theo bác sĩ tới nữa, thật sự là xin lỗi anh”
Nhà họ Ninh?”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế liền cười nói: “Là người đứng đầu mười đại gia tộc, Ninh tộc trưởng đó a?"
“Nghe đồn Ninh Chí Lôi này được mệnh danh là công chúa của nhà họ Ninh? Chính là cái người mà có biết bao nhiêu vị thế tử công tử muốn trở thành phò mã của nhà họ Ninh đó à?”
Vạn Phước Nhân hơi gật đầu.
Vạn Khiếu Đường nghe thấy thể thì hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh, rõ ràng là ông ấy không ngờ tới được Bùi Nguyên Minh lại có thể đoán ra được thân phận của Ninh Chí Lôi.
Chỉ là ông ấy cũng không nói gì cả mà đi trước tiên ra khỏi hoa viên và đi vào phòng khách.
Tại phòng khách của biệt thự, lúc này đã có mấy người bao gồm cả nam và nữ bước vào.
Dẫn đầu chính là một người con gái có dáng người mảnh mai uyển chuyển, tuổi tác có vẻ mới hai mươi ba hoặc hai mươi tư.
Cô ta không trang điểm nhưng lại có bộ lông mày cong đẹp như tranh vẽ, trên người chỉ mặc đơn giản chiếc quần bò và áo phông trắng.
Nhưng lại toát ra được loại khí chất thanh tú và tinh tế.
Chỉ cần là đàn ông nhìn thấy cô ta thì trong lòng đều có ấn tượng tốt đẹp.
Mà ở đằng sau cô ta là một người đàn ông phương Tây với mái tóc vàng và đôi mắt xanh như ngọc.
Nhìn thì có vẻ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng mà dáng người rất cao, chiếc mũi cao ánh mắt sâu thẳm nhìn rất kiêu ngạo.
Mà đằng sau người đàn ông ngoại quốc đó còn có mười mấy người mang theo vali, chắc là đựng các dụng cụ y tế tinh vi.
“Bác Vạn, người này chính là anh Lỗ Đạo Thiên được cháu mời về từ Thụy Sỹ”
“Lỗ Đạo Thiên là giáo sư tại trường Cao đẳng y tế Quốc gia Thụy Sĩ và là thành viên của hội đồng Liên minh y tế Quốc Tế.
Và khi còn trẻ anh ấy đã từng học tại trường đại học y tế của chúng ta”
“Nữ hoàng Anh cũng đã từng mời anh ấy tới điều trị cho mình rồi.
Lần đầu tiên cháu Anh thì biết được y thuật cao siêu của Lỗ Đạo Thiên, cho nên cháu mới mời anh ấy tới đây chữa bệnh cho bác”
.