"Nhà họ Long?"
Bùi Nguyễn Minh mỉm cười, anh ngược lại không ngờ tới nhà họ Long lại công khai can thiệp vào chuyện này như vậy.
Có vẻ như người được gọi là trưởng lão này được cầu Long Thập Tam Long Thiên Ngạo phái tới.
Hàn Thâm vô thức nói: "Người ở đâu?"
Người phụ nữ tóc ngắn thấp giọng nói: “Ở cổng lớn, vẻ mặt của thủ trưởng Hùng có hơi khó | coi, nói rằng Hàn Thâm anh ăn gan chó rồi, không biết đi ra ngoài đón."
"Còn có, vị trưởng lão nhà họ Long hình như cũng rất tức giận..."
Hàn Thâm khẽ nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: "Cậu Bùi, nếu tôi không đoán nhầm, người của nhà họ Long đến này hẳn là trưởng lão Long Mộc Đoan."
"Vị trưởng lão này là người được trọng dụng bên người cầu Long Thập Tam"
"Hơn nữa ông ta có mối quan hệ rất tốt với nhiều người trong chính phủ Vũ Thành" "Lần này ông ta đi cùng, e rằng là mang theo ý của cậu Long Thập Tam mà đến"
"Sự việc e rằng rắc rối hơn chúng ta nghĩ."
Bùi Nguyên Minh bóp chén trà, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ ông ta là người của cậu Long Thập Tam, hay là cậu Long Tam Thập, dám ở trước mặt tôi giả bộ trâu bò, tôi sẽ không cho ông ta mặt mũi."
"Để bọn họ lăn vào đi."
"Ở đâu ra mặt mũi to như vậy, còn không biết xấu hổ để tôi ra đón?"
Hàn Thâm nghe vậy mí mắt khẽ nhảy lên.
Đám người Hùng Kinh Vũ rất kiêu ngạo, nhưng chủ nhân của anh ta còn kiêu ngạo hơn.
Hôm nay gọi là gặp mặt, e rằng sẽ đối đầu gay gắt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng năm phút sau, khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị uống trà tiếp, trước sân truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập tức giận.
Ngay sau đó, liền nghe thấy "rầm" một tiếng vang lên, cánh cổng tinh xảo ở sân bị người ta dùng một chân đạp mở ra.
Sau đó, một người đàn ông với mái tóc ngắn, mặc bộ đồ thanh tra, nhìn có vẻ ngoài năm mươi tuổi sải bước chân lớn bước vào.
Ở bên cạnh ông ta còn có một ông lão mặc đồ thời Đường.
Ông lão tóc bạc, trên mặt toàn là nếp nhăn nhưng cả người toát lên vẻ không giận mà uy.
Mà phía sau hai người đàn ông này còn có bảy tám người nam nữ theo sau.
Mấy người nam nữ này đều mặc Hoa phục, người nào cũng mang theo dáng vẻ kiêu ngạo, tự phụ, cao cao tại thượng không coi ai ra gì.
Rõ ràng, mấy người này ở Vũ Thành đã quen với việc đứng ở trên cao.
Bọn họ chỉ đơn giản là xem thường bọn xã hội đen như Hàn Thâm.
Trong đám người còn có một cô gái xinh đẹp mặc Hán phục.
Vừa nhìn đã biết là một cô chủ kiêu ngạo, mang theo dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống.
Không cần Hàn Thâm phải giới thiệu Bùi Nguyên Minh cũng có thể đoán ra thân phận của bọn họ.
Người mặc bộ đồ thanh tra có lẽ là người đứng thứ hai Sở cảnh sát Vũ Thành, Hùng Kinh Vũ.
Còn ông lão kia hẳn là trưởng lão của nhà họ Long, Long Mộc Đoan.
"Đồ khốn kiếp!".
"Hàn Thâm, cậu ăn gan hùm mật gấu sao?"
"Không chỉ không đi ra nghênh đón ông đây, còn ở đây thảnh thơi uống trà?"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Long Mộc Đoàn liền nổi trận lôi đình, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
"Ông đây ở Vũ Thành lăn lộn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được người không cho ông đây mặt mũi như vậy!"
"Hàn Thâm, bang Đầu Búa của cậu không muốn lăn lộn nữa hả?"
"Nếu không muốn lăn lộn nữa, mấy phút nữa ông đây sẽ cho người san bằng chỗ này!"
"Bây giờ lập tức lăn tới đây cho ông, quỳ xuống xin lỗi!"
"Nếu không, tôi dám cam đoan ngày mai tôi sẽ báo cáo với cậu Long Thập Tam, đem bang Đầu Búa này của cậu biến thành quá khứ!"
Trong khi nói, vẻ mặt Long Mộc Đoan giận dữ nhấc chân đá vào một chiếc ghế Thái Sư.
Trong chốc lát, chiếc ghế Thái Sư được chạm khắc từ gỗ Hoàng Hoa Lê bị đập nát thành bốn năm mảnh, là tuyệt kỹ của Long Mộc Đoan.
Bùi Nguyên Minh hờ hững nhìn cảnh này, cầm chén trà trong tay nhấp một ngụm trà: "Mẹ ông không nói với ông không được phép tùy tiện động vào đồ của người khác sao?"
"Chiếc ghế Thái sư này của tôi trị giá một trăm triệu" "Ông định đến như thế nào?".