Có lẽ hành động của Trịnh Khánh Vân đã mang lại dũng khí cho những người vệ sĩ đó.
Lúc này, mấy tên vệ sĩ đang co ro run rẩy trên xe đều cắn răng bước ra, chắn ngang trước người Trịnh Khánh Vân.
Nhưng nhìn động tác của những vệ sĩ này, Ông Tiêu và những người khác đều cười khẩy một tiếng, nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt giễu cợt.
Trong mắt họ, dù là Trịnh Khánh Vân xinh đẹp hay những vệ sĩ nghiêm mặt nặng lời kia thì đều sẽ trở thành những con cừu non sắp bị giết thịt.
Chỉ cần những người trong băng đảng đầu búa chúng muốn, chúng có thể nghiền nát những người này một cách dễ dàng.
Thấy đám người băng đảng đầu búa này nhìn Trịnh Khánh Vân với bộ mặt nham nhở, nhìn làn khói phụt ra từ miệng của ông Tiêu, một vẻ ngoài kiêu ngạo và độc đoán.
Anh tài xế cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, sờ tay lên cây súng vắt ngang eo để thu lấy cho mình một chút dũng khí, sau đó bước lên phía trước hét lên: "Ông Tiêu, cầu xin ông nể chút mặt mũi, Trịnh Khánh Vân dù thế nào đi nữa thì cũng là một minh tinh, là đỉnh lưu, cô ấy..."
"Bốp"
Anh tài xế chưa kịp nói xong thì một tên côn đồ băng đảng đầu búa tát anh ta một cái ngã lăn ra đất.
Không cho anh ta cơ hội vùng dậy chống cử, cây rìu ngắn lúc đã cắm phía trên đầu anh ta.
Lúc này, anh tài xế chỉ có thể dừng động tác của mình một cách vô cùng bực bội.
Đám băng đảng đầu búa cười gằn tiến lên phía trước, đấm đá túi bụi vào người của anh tài xế.
Chỉ trong chốc lát, tài xế đã bị đánh tới mức sứt đầu mẻ trán.
"Dừng lại!" "Màu dừng lại!"
Trịnh Khánh Vân bước tới đẩy đám người đó ra, chặn trước mặt anh tài xế, lớn tiếng hét lên: "Các người thật sự.
phải vô pháp vô thiên ở trước mặt nhiều người thế sao?"
Ông Tiêu cười gần một tiếng, nhả ra một làn khói dày đặc, nói: "Con điếm, đến bây giờ mà mày vẫn chưa chịu sáng suốt, chưa chịu hiểu sao?"
"Đắc tội với băng đảng đầu búa bọn ta, còn nói vương pháp với bọn ta à?”
"Quả thật, ở Vũ Thành này có người có thể nói vương pháp với bọn ta, ví dụ như những môn phái khác trong sáu môn phái lớn, hoặc là giới quý tộc của Vũ Thành!"
| "Còn các người chỉ là người chỉ là những nhân vật nhỏ bé, cũng xứng nói đạo lý với bọn ta? Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"
"Đạo lý đơn giản như vậy, cô cũng không hiểu sao?"
Nhìn thấy cảnh này trước mắt, Thang Diệp Đan vô cùng tuyệt vọng, đồng thời toàn thân run rẩy không ngừng.
"Khánh Vân, đồng ý với bọn họ, ký tên đi." "Cho dù cô không muốn sống nữa, thì cũng phải nghĩ cho bọn ta chứ!" "Cô không thể hại chết chúng tôi được!" "Chúng tôi còn muốn sống tiếp mà!"
Hai nữ trợ lý cũng bò lăn bò càng xuống xe, khẩn cầu nói: "Cô Trịnh, cô không sợ trời không sợ đất, nhưng chúng tôi sợ!"
"Làm ơn, đồng ý với các điều kiện của bọn chúng đi!" "Chúng tôi thật sự không muốn chết!"
Hai nữ trợ lý cũng không phải trinh khiết liệt nữ gì, nếu chỉ là bị đem ra chơi đùa, bọn họ cũng sẽ cắn răng mà chấp nhận.
Nhưng vấn đề là khi đã rơi vào tay đám băng đảng đầu búa thì rất nhiều chuyện không phải chỉ kết thúc đơn giản là bị chơi đầu.
Nếu không cẩn thận, tính mạng của họ cũng sẽ không còn.
Mấy tên vệ sĩ lúc này cũng run lên, nói: "Cô Trịnh, không phải là chúng tôi không bảo vệ cô, mà là chúng ta thật sự không phải là đối thủ của băng đảng đầu búa! Chúng tôi còn có người già và trẻ nhỏ phải chăm nom! Đắc tội với băng đảng đầu búa, bọn chúng sẽ giết cả nhà chúng tôi mất!"
Nói đến đây, mấy vệ sĩ trông có vẻ cao lớn vạm vỡ gần như sắp khóc tới nơi.
Suy cho cùng mọi người trong Vũ Thành đều biết họ thà đắc tội với Long Môn còn hơn đắc tội với lục đại bang!
Người của Long môn cùng lắm chỉ bắt họ dập đầu nhận lỗi, khiến họ mất mặt.
Nhưng đám côn đồ của lục đại bang, thì sẽ đòi mạng của họ, khiến cả nhà họ nhà tan cửa nát!
Cho dù băng đảng đầu búa đứng cuối cùng trong bảng xếp hạng lục đại bang, nhưng kỳ thực độ khủng khiếp của nó vẫn khiến người ta sởn gai óc!
Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Trịnh Khánh Vân khi cô nghe thấy lời nói của mấy vệ sĩ và trợ lý này.
Nhưng mà cô ta cũng có thể hiểu được sự sợ hãi và bất lực cũng bọn họ..