“Chú..”
Bùi Văn Thành bị Bùi Văn Lâm nói cho câm nín, lúc này thiếu chút nữa bị tức chết.
Ngay lúc ông ta chuẩn bị tiếp tục cãi lại, chợt nghe một giọng nói lạnh nhạt thế nhưng mang theo uy nghiêm, chậm rãi nói: “Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas muốn tuyển con rể, sao tôi không biết?”
“Chuyện này các người đã được tôi phê chuẩn chưa?”
“Hay là cụ bà này bây giờ đã không còn được nói gì nữa?”
Trong nháy mắt kế tiếp, chỉ thấy đám người vội vàng tản ra hai bên.
Mà ở chỗ sâu nhất sảnh lớn, cụ bà mặc áo dài trắng được mười mấy người vây quanh đi ra.
Khuôn mặt bà ta khô gầy, thế nhưng vẫn tinh xảo, từ đường nét mơ hồ có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà ta tuyệt đối là một người đẹp.
Trừ cái đó ra, trên người của bà ta mang một khí tức đảng sợ, khiến người ta chỉ liếc nhìn bà ta một cái, cảm nhận được khí tức trên người bà ta, thì có loại cảm giác không kìm được muốn quỳ xuống.
Bên cạnh bà cụ nhà họ Bùi, trừ những cô gái mặc áo tơ trắng kia ra, còn có một người đàn ông mặc áo dài xanh, vẻ mặt lạnh lùng.
Chi thứ hai Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, Bùi Văn Sơn, Bùi Nhị Gia.
Vị Bùi Văn Sơn này luôn luôn say mê học võ, mặc dù lúc này không có biểu hiện ra cái gì, thế nhưng huyệt thái dương của ông ta lại nhô cao, cả người thoạt nhìn tinh thần sung mãn, thuộc về cái loại một đẩm có thể đánh chết một con trâu.
Ở giữa đám người, Bùi Nguyên Minh cũng lạnh nhạt nhìn thoáng qua vị bà cụ nhà họ Bùi này.
Khí thế của bà cụ nhà họ Bùi rất đáng sợ, không giận tự uy.
Có chút giống như lão phật gia trong phim ảnh, làm người ta liếc nhìn một cái đã biết trong ngày thường chắc chắn bà ta sống an nhàn sung sướng, hơn nữa ở trên cao, muốn làm gì là có thể làm đó.
Người như vậy mới là khó đối phó nhất, cũng đáng sợ nhất.
Bởi vì cho dù là trải nghiệm, thân phận, bối cảnh, năng lực cùng quyền uy của bà ta đều có thể đủ áp đảo mọi người.
Sợ rằng vị Bùi Văn Cẩn, môn chủ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas này đều phải một mực cung kính ở trước mặt bà ta hô một tiếng cụ bà.
"Mẹ!"
“Cụ bà!”
“Bà cụ!”
“Bà nội!”
Thấy bà cụ nhà họ Bùi xuất hiện, cho dù là khách quý hay là thế hệ con cháu của bốn phòng Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, lúc này đều phải vội vàng tiến lên làm lễ.
Một ít người thân phận dưới cùng, còn một mực cung kính dập đầu, “Cốp cốp” rung động, đầy đủ lễ nghi.
Cho dù là Bùi Văn Thành, Bùi Lệ Thu và mọi người vốn đang giương cùng bạt kiếm căng thẳng, lúc này từng người vội vàng thu sát ý, một mực cung kính cùng đợi bà cụ nhà họ Bùi làm chủ.
Mà Bùi Cửu Thiên lại tiến lên một bước, đi tới bên cạnh bà cụ nhà họ Bùi, đỡ bà ta nói: “Bà nội, sao bà không ở phòng khách riêng nghỉ tạm, phía trước quả ồn rồi.”
Bà cụ nhà họ Bùi thản nhiên nói: “Ta có thể nghỉ được à?”
“Tôi mà còn tiếp tục ở lại thì Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas sẽ lật trời!”
Lời này nói ra bình thản, lại làm cho không ít người đều hơi nhảy thẳng mí mắt.
Lúc này, bà cụ nhà họ Bùi nhàn nhạt liếc Bùi Văn Lâm nói: “Thằng ba, con qua đây”
“Mẹ, ngài có cái gì dặn dò”
Tuy rằng khóe mắt Bùi Văn Lâm co quắp, nhưng ông ta vẫn cung kính đi tới hơi cúi người.
Bà cụ nhà họ Bùi hướng ngoắc ngón tay về phía ông ta, ý bảo Bùi Văn Lâm đưa mặt gần tới.
Sau đó, bà cụ nhà họ Bùi lật tay lập tức vung ra một cái tát, trực tiếp đánh cho gương mặt Bùi Văn Lâm sưng đỏ.
“Bốp..”
Bùi Văn Lâm thiếu chút nữa bay ngang ra, chẳng qua ông ta cố gắng ổn định thân thể, sau đó hạ thấp người nói: “Mẹ, tâm trạng mẹ không tốt cũng nên cẩn thận”
“Con trai chịu được!”
- -----------------.