Ngay tại lúc Hòa Thanh Phong chuẩn bị gánh tội.
Bùi Nguyên Minh ngồi ở trong xe bỗng nhiên hạ cửa kính xe xuống, bình tĩnh mở miệng nói: “Hòa đổ vương, chúng ta đều là những công dân tốt, có cả huy chương khen thưởng.
Nếu cảnh sát muốn tới lục soát, chúng ta không thẹn với lương tâm, để cho bọn họ lục soát là được.
Dù sao bản thân cũng là một công dân tốt, phối hợp với cảnh sát và thám tử điều tra phá án là chuyện đương nhiên”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh hạ kính xe xuống, Hòa Thanh Phong hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại tình nguyện hợp tác điều tra.
Có điều Hòa Thanh Phong đối với Bùi Nguyên Minh cực kỳ tin tưởng, giờ phút này cũng hiểu được, Bùi Nguyên Minh sẽ không làm chuyện vô ích, cho nên ông ta hơi hơi vuốt cằm, không nói thêm gì nữa.
“Chỉ có điều, nếu muốn điều tra, tôi phải nói lời cảnh cáo trước.
Nếu các người không tìm được cái thứ gọi là bội đạo của Tổng giáo đầu, các người định ăn nói với tôi như thế nào?”
Bùi Nguyễn Minh từ trong xe bước ra, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt hờ hững nói.
“Dù sao tôi cũng là khách quý của Cảng Thành, ở bên ngoài có thể đại diện cho Bùi Môn chủ.
Lục soát xe của tôi, cũng thể hiện như điều tra Bùi Môn chủ.
Các người dù sao cũng không thể cứ lục soát như vậy mà không trả giá gì được đúng không?”
Trường Alex nhìn sắc mặt vô cùng bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh, mí mắt không nhịn được mà giật giật, theo bản năng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu lục soát không tìm được đồ vật gì đó, cũng chứng tỏ anh trong sạch.
Anh luôn miệng nói mình là một công dân tốt, phối hợp với cảnh sát điều tra là việc nên làm.
Vậy anh còn cần giải thích cái gì nữa”.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt cười nói: “Lục soát thấy, nói tôi là kẻ trộm.
Lục soát không thấy, nói tôi trong sạch.
Tôi có cảm giác như tôi là người chịu thiệt vậy đó.
Hơn nữa, tốt xấu gì tôi cũng là khách quý của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, danh dự của tôi, thời gian của tôi, tinh thần bị tổn thất của tôi, chẳng lẽ không cần đòi lại một chút công bằng sao? Bùi Nguyên Minh tôi phải chịu sự mất mặt như vậy sao? Nếu dựa vào lý luận này của anh, chẳng lẽ tôi nói anh trộm đồ gia truyền của tôi, rồi tôi dẫn người đến nhà họ Trương của anh lục soát.
Tìm thấy, là người nhà họ Trương các anh đáng chết.
Tìm không thấy, là các anh trong sạch”
“Chuyện này không giống nhau” Sắc mặt Trương Alex lạnh lùng: “Nhà họ Trương chúng tôi ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas cũng là nhà giàu có, anh không có tư cách so sánh cùng nhà họ Trương chúng tôi”.
“Tư cách?” Bùi Nguyên Minh tiến lên, tay vỗ vỗ lên mặt Trương Alex: “Tôi không có tư cách, cũng không đến lượt anh nói.
Đừng nói những lời vô nghĩa nữa.
Muốn lục soát xe của tôi cũng được thôi, lục soát ra cái gì của các người, tôi đây nguyện ý tiếp nhận điều tra, nên xử phạt thế nào thì xử phạt, tôi khẳng định sẽ không chống đối.
Nhưng nếu không lục soát ra được đồ gì đó, tôi muốn phế một cánh tay của anh.
Đồng ý thì tôi đây lập tức cùng các người chơi.
Nếu không đồng ý, bây giờ lập tức mang theo người của anh cút đi.”
Hòa Thanh Phong nghe thấy vậy cũng cười cười nói: “Cậu Minh thật là sòng phẳng.
Mọi chuyện nên thế này, cậu Minh dù gì cũng là người có thân phận, sao có thể để các người tự tiện điều tra.
Một ván này, tôi sẽ làm nhân chứng”
Mười mấy cảnh sát và thám tử đằng sau anh ta đồng loạt lao đến, mục tiêu là món quà mà đám người Bùi Nguyên Minh đặt phía sau xe.
Trong phút chốc, cảnh tượng gà bay chó sủa, một đống hỗn loạn.
- -----------------.