Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn mấy người tổng quản Bùi đang đứng trước mặt mình rồi thản nhiên nói: “Mặc dù tôi mang họ Bùi nhưng từ trước tới giờ tôi không cảm thấy mình là người của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas”
“Trong mắt những đám người cao cao tại thượng các ông, tôi chẳng là cái thá gì.” "Còn về cụ bà Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas của các ông.” “Đối với các ông những gì bà ấy nói ra đáng giá ngàn vàng, là thánh chỉ.” “Nhưng đối với tôi thì nó chẳng là gì cả.” “Nếu muốn giả vờ làm Lão phật gia thì giả vờ bên trong Cảng Thành và Las Vegas là được rồi.” “Cần gì phải ra ngoài để người khác nhìn thấy cho mất mặt?”
Gã quản lý mặc áo xanh, mặt mày nhẵn nhụi tức giận, chỉ tay vào mặt Bùi Nguyên Minh và nói: “Thằng ranh con ngu dốt!"
“Mày dám sỉ nhục cụ bà!”
“Mày xong đời rồi!” "Chúa Giê-su có tới đây cũng không cứu được mày”
“Hôm nay tao sẽ chặt đứt chân tay mày.”
“Để cho mày biết, ở Cảng Thành và Las Vegas những kẻ dám chống lại cụ bà sẽ có kết cục như thế nào.” “Mày..” “Bốp!” Gã quản lý áo xanh mặt nhẵn kia vẫn còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh đã cho ông ta một cái bạt tai.
Nhìn thấy gã quản lý áo xanh mặt nhẵn nhụi bị tát bay, không gian xung quanh rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Phải biết rằng, ở Cảng Thành và Las Vegas, đám quản lý bên dưới của tổng quản Bùi này của Bùi môn đều có thân phận vô cùng đặc biệt.
Đám người này đại biểu cho uy quyền của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, đại biểu cho ý chí tuyệt đối của cụ
bà.
Mặc dù tổng quản Bùi hiếm khi xuất hiện nhưng mỗi lần ông ta đi tới đâu, đảm nhà giàu ở Cảng Thành và Las Vegas đều phải cung kính tuân theo.
Đến cả một người kiêu căng phách lối, coi trời bằng vung như Bùi Cửu Thiên đến khi gặp mấy người này cũng phải khách sáo nói một câu “vất vả rồi”.
Có thể nói đám quản lý này chưa bao giờ phải chịu thiệt.
Gã quản lý áo xanh mặt nhẵn ngồi dậy, ông ta ôm mặt, đùng đùng tức giận: “Thằng khốn nạn!” “Mày dám đánh tao sao?” “Bốp!”
“Tôi là khách quý của môn chủ Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, từ trên xuống dưới của Cảng Thành và Las Vegas đều phải đối xử khách sáo, lịch sự với tôi.”
"Ông chỉ là một quản lý tép riu mà cũng dám thích đứng trước mặt tôi thể hiện sao?” “Bốp!”.
“Tổng quản Bùi vẫn còn chưa lên tiếng, làm gì đã tới lượt một quản lý tép riu như ông được nói này nói nọ, đám người các ông không phân biệt được trên dưới sao?”
“Bốp!”
“Bản thân là người phát ngôn cho bà cụ Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas, các ông không học được cách tính giá yêu trẻ, mà lại mượn thế ức hiếp người khác, cáo giả oai hùm là thế nào?”
"Bốp!"
“Mượn thể ức hiếp người khác, cảo giả oai hùm nhất định sẽ có quả báo đấy” “Tôi là người tốt bụng nên sẽ không lấy mạng của ông” “Nếu là một người khác thì bây giờ ông đã chết từ lâu rồi.” Nói xong, Bùi Nguyên Minh đá gà quản lý áo xanh mặt nhẫn đó ra.
Sau đó, anh mới nheo mắt nhìn về phía tổng quản Bùi, thản nhiên nói: “Thật ngại quá, tổng quản Bùi, vừa nãy tôi vượt quá quyền hạn của mình thay ông dạy dỗ đám người dưới không có mắt".
"Ông không để ý chứ?”
- -----------------.