“Khốn nạn!” “Mày ăn nói với tổng quản Bùi kiểu gì vậy hả?” Một quản lý mặc áo dài xanh cười nhạt rồi bước lên một bước.
“Có tin tao tát vỡ mồm mày không?” “Dựa vào đâu?”
Tổng quản Bùi tiến lên phía trước một bước, ông ta xua tay ngăn những tên quản lý khác lại.
Rồi ông ta chắp hai tay sau lưng nhìn Bùi Nguyên Minh và từ từ nói: “Dựa vào việc tôi chính là tổng quản của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”.
“Tôi chính là người thân cận bên cạnh cụ môn chủ và bà cụ”.
Bùi Nguyên Minh cười, anh nói thong thả, không nhanh không châm: “Hóa ra chỉ là một người hầu, một kẻ sai vặt mà cũng huênh hoang như vậy.”
“Nhưng tôi lại có câu này muốn hỏi ông”
“Không biết tôi đã phạm phải lỗi sai gì, làm hỏng quy tắc gì mà tôi cần phải quỳ xuống trước một chân sai vặt như ông?”.
Thấy Bùi Nguyên Minh trả lời tổng quản Bùi không kiêng dè gì, Bùi Diễm Lan định lên tiếng nói gì đó nhưng thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh nên cô ta lại từ bỏ suy nghĩ đó.
Cô ta rất hiểu tính cách của người đàn ông này.
Cô ta có thể nhìn ra, lúc này Bùi Nguyên Minh đang rất không thoải mái.
“Phạm phải lỗi sai gì sao?” “Bản thân cậu còn không rõ sao?” Tổng quản Bùi bước lên một bước rồi giẫm mạnh một phát xuống đất.
Trong chốc lát, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt rồi lan rộng ra xung quanh, trông có vẻ rất đáng sợ.
“Bùi Nguyên Minh, cậu đừng giả ngu với tôi!” “Nếu không tội cậu tăng thêm một bậc!”
“Đến lúc đó, mọi chuyện không đơn giản chỉ là tôi bắt cậu bò ra khỏi Cảng Thành thôi đâu.”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn rất bình tĩnh, anh lên tiếng: “Tôi thật sự vẫn không rõ, hay là ông nói rõ hơn một chút đi!”.
Không đợi tổng quản Bùi lên tiếng, một quản lý mặc áo dài xanh mặt nhẵn nhụi đã vô cùng tức giận: “Một lời của cụ | bà đáng giá ngàn vàng, cụ bà ra lệnh cho cậu ra khỏi đây trong vòng 24 tiếng đồng hồ.”
“Cậu không những không ngoan ngoãn ra khỏi đây”
“Mà mới sáng sớm còn ngang nhiên chạy ra đây đánh golf.”
“Tôn nghiêm của cụ bà còn đâu nữa?” “Cậu có coi cụ bà ra gì không?” “Tôi nói cho cậu biết.”
“Đây chính là tội của cậu.”
“Hơn nữa còn là một tội nặng không thể tha thứ được.”
“Trừ khi bây giờ cậu quỳ xuống và bò ra khỏi Cảng Thành”
“Nếu không, làm đúng theo quy tắc, chúng tôi sẽ chặt đứt tay chân của cậu rồi vứt xuống biển, mặc cậu sống chết thế nào, tới lúc đó mạng cậu do ông trời định đoạt”
Nói đến đây, gã quản lý mặc áo dài màu xanh, mặt nhẵn nhụi này nhìn Bùi Nguyên Minh khinh thường: “Còn không mau quỳ xuống!”.
“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đợi đến lúc chúng ta ra tay sao?”
“Tới lúc đó, cậu hối hận thì cũng quá muộn rồi!”
Những quản lý mặc áo dài xanh khác ai cũng giống như đang xem kịch hay, không ai cảm thấy gã Bùi Nguyên Minh gần đây nổi như cồn này có tài năng gì cả.
Dù sao, năm đó đám người bọn chúng cũng được đích thân lão môn chủ trăm trận trăm thắng bồi dưỡng ra.
Trời sinh đám người này đã không coi ai ra gì, tự cho mình là nhất ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas này nên có thể ỷ thế bắt nạt bất cứ ai.
Đến Bùi Cửu Thiên, đám người này còn không coi ra gì chứ đừng nói đến một nhân vật nhỏ bé như Bùi Nguyên Minh.
Chứng kiến cảnh tượng này, tổng quản Bùi chỉ chắp tay sau lưng, khuôn mặt bình tĩnh như không.
Những gì gà quản lý áo xanh đã nói cũng chính là ý của ông ta.
Dám không tuân theo những lời vàng ngọc của cụ bà thì chỉ có con đường chết.
Đương nhiên nếu Bùi Nguyên Minh chấp nhận quỳ xuống, bò ra khỏi Cảng Thành thì đám người bọn chúng cũng chấp nhận.
Chính vì thế mà đã có một gã quản lý áo xanh chuẩn bị xong máy quay để quay lại toàn bộ cảnh này, rồi đem về phát | lại cho cụ bà xem.
“Gã họ Bùi! Còn không mau quỳ xuống!” Một gã quản lý mặc áo xanh lấy máy quay ra.
“Nếu cậu không quỳ xuống chịu phạt, bọn tôi thật sự sẽ tức giận đấy.”
“Đến lúc đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi!”.