Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2988




“Bùi môn chủ.” "Ba."
Cùng lúc Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu rời khỏi cung điện Bùi Môn, Bùi Nguyễn Minh và Bùi Diễm Lan đều biệt thự cạnh bờ biển.

Đường Lan Nhược đã ngủ say, nhưng Bùi Văn Cẩn đã chuẩn bị một bếp nướng trên bờ cát cạnh biệt thự.

Lúc hai người Bùi Nguyễn Minh tới, hàu sống trên vỉ nướng đang phát ra tiếng “xèo xèo”, có thể nói là mùi thơm xông vào mũi.

Bùi Nguyên Minh cũng không khách khí, cầm lấy một con hàu xuống, “xụp xoạp” hút lên, rồi mới cảm thán: “Hàu trân châu nước ngọt đến từ nước Đảo, vị ngọt vừa đủ.

“Mặc dù người nước Đảo đều không ra gì, nhưng thức ăn của bọn họ lại rất ngon.


Nhìn động tác của Bùi Nguyên Minh, Bùi Văn Cẩn cười, lạnh nhạt nói: “Người có địa vị, đối với đối thủ, nhìn thì yếu, thật ra rất mạnh, chuyện nhỏ như ăn một miếng đồ ăn, chuyện lớn như quân sự các nước, cũng phải có đánh giá công tâm.” “Không thể bởi vì chán ghét một nước nào đó mà có thành kiến với nước đó được, cũng không thể vì thích một nước nào đó mà đánh giá nó quá cao.

“Chỉ có thực sự cầu thị, mới có thể giải quyết mọi việc khi xảy ra chuyện
Nghe Bùi Văn Cần nói vậy, Bùi Nguyên Minh cũng cười, quay qua nhìn Bùi Diễm Lan: “Nghe thấy không, Bùi môn chủ đang dạy cô đạo của người có địa vị đấy”
Bùi Diễm Lan khẽ cười, không nói gì.

Trái lại, Bùi Văn Cẩn cảm thấy Bùi Nguyễn Minh cố ý nói sang chuyện khác, ông ta cũng không nói chuyện đó nữa, mà cười nói: “Được rồi, tôi tìm hai đứa tới ăn khuya, chúng ta không nói mấy chuyện nhảm nhí này nữa “Chờ tôi nướng xong mấy cái cánh gà này, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Bùi Nguyên Minh lấy một chai bia trong thùng đá ra, mở bia uống một ngụm, cười lớn nói: “Diệp môn chủ, không phải gần đây ông rất bận sao?” “Sự việc mười năm trước đã điều tra xong chưa?”
Bùi Nguyên Minh cảm thấy, chỉ có như vậy, Bùi Văn Cần mới có tâm trạng tốt mà mời anh tới đây uống rượu.

“Mặc dù không điều tra được toàn bộ, nhưng về cơ bản thì cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.”

Vẻ mặt Bùi Văn Cẩn hơi cứng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu bạn nhỏ, cậu có từng nghe nói, ở địa khu Viễn Đông có một tổ chức được đặt tên là “Đột Kích” không?” “Đột Kích?”
Bùi Nguyên Minh hơi cau mày lại, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Là tổ chức có thứ hạng trong thế giới ngầm không cao lắm, nhưng dùng các biện pháp hợp lý để giải quyết mục tiêu sao?” “Tôi từng nghe nói về tổ chức này, nhưng hình như bọn họ đã biến mất từ mười năm trước rồi mà?” “Sao có thể
Nói tới đây, Bùi Nguyên Minh ngừng lại.

Bùi Văn Cẩn chết từ mười năm trước, "Đột Kích" cũng biến mất mười năm trước.

Ai dám nói hai chuyện này không liên quan đến nhau chứ?
Trầm ngâm một lát, Bùi Nguyên Minh mới nhẹ giọng nói: “Có chứng cứ không?” “Không có, kể cả chứng cứ trước kia vợ tôi tìm được cũng đều rất vụn vặt, không thể nào trở thành chứng cứ xác đáng” “Nhưng mà, nếu bắt được một người, có lẽ chúng ta có thẻ tìm được đầy đủ chứng cứ.

“Một người?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ: “Lãnh tụ trong truyền thuyết của Đột Kích, Lý Dịch?”
Bùi Văn Cẩn khẽ vuốt cằm, sau đó lấy ra một tấm hình, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh: “Đây là tình hình tôi nắm giữ trước mắt, có lẽ anh ta ở đây.” “Nhưng mà, tôi thực sự không có cách nào sai người đi bắt anh ta được “Xin cậu giúp một tay.

Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn bối cảnh trong hình, thấy bên trong là hoa anh đào trải khắp núi đồi, kinh ngạc nói: “Nước Đảo?".




DMCA.com Protection Status