Không chờ người đàn ông lực lưỡng áo đen bên cạnh anh ta phản ứng, một viên đạn chì đã “đùng” một tiếng xẹt qua.
Người áo đen đứng sau lưng Bùi Cửu Thiên bị bắn trúng tim, cơ thể bay ra xa rồi rơi xuống đất không còn tiếng thở.
“Tay bắn tỉa!”
Những người áo đen này đều là những tinh nhuệ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, là vệ sĩ riêng của Bùi Cửu Thiên, lúc này họ nhanh chóng phản ứng lại.
Lúc này Bùi Cửu Thiên đang nằm rạp dưới đất cũng không có thời gian tức giận, anh ta theo bản năng lăn về phía chân tường.
“Đùng!”
Nơi anh ta vừa nằm xuất hiện một cái lỗ lớn bằng quả đấm, chỉ cần anh ta di chuyển chậm một chút thì không biết đã chết bao nhiêu lần.
“Bảo vệ thiếu chủ Bùi!”
Những vệ sĩ tinh nhuệ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas còn lại đều thay đổi sắc mặt, cả đám giận dữ đồng thanh hét lên rồi vây quanh Bùi Cửu Thiên.
Lúc này ai cũng có thể chết, chỉ Bùi Cửu Thiên là không thể.
“Đùng!”
Lại một viên đạn chì khác bay tới bắn nổ đầu vệ sĩ tinh nhuệ đang chắn trước mặt Bùi Cửu Thiên.
Cả nhóm vệ sĩ tinh nhuệ đều vô cùng bi phẫn, nhưng dù sao họ cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả khi đối mặt với nguy cơ tử vong, sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng giờ phút này họ cũng không phân tán, thay vào đó là bắt đầu tìm kiếm một nơi, đồng thời dựng thành bức tường người che chở Bùi Cửu Thiên.
Vẻ mặt Bùi Cửu Thiên dữ tợn, nhưng anh ta không đứng dậy mà là liên tục lăn người, nấp xuống cống thoát nước ở bên cạnh.
Mặc dù toàn thân dính đầy mùi hôi thối nhưng khi hai viên đạn chì khác xẹt qua, Bùi Cửu Thiên vẫn không sao.
Thế nhưng lúc này lại có hai vệ sĩ tinh nhuệ bị trúng đạn, họ ngã xuống đất, ngừng thở.
Bùi Cửu Thiên căm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, họ đều là tay chân thân tín, là thế lực để anh ta thăng tiến, nhưng hôm nay lại bị tổn thất lớn như thế.
Quan trọng nhất là anh ta vẫn chưa tìm được đối phương đang ở đâu mà tổn thất đã lớn vậy rồi.
Điều này khiến người ta không thể nào chịu đựng được.
Đây không phải lần đầu tiên trong đời anh ta gặp phải ám sát, nhưng chắc chắn đây là lần thảm hại và nguy hiểm nhất.
Từ vụ nổ dưới tầng hầm ngầm cho tới tay bắn tỉa được bố trí sẵn, nếu không nhờ anh ta nhanh nhẹn thì có lẽ giờ đây đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Bùi Cửu Thiên chỉ ước có thể tìm ra ngay tay bắn tỉa này, lấy được đầy đủ bằng chứng, sau đó tiện thể đi tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này.
Nhưng chung quy anh ta cũng không phải người bình thường, lúc này sẽ không ngu xuẩn chạy ra liều chết, cũng không đau xót cho những vệ sĩ đã chết, mà là tìm mọi cách để mình chạy trốn.
Anh ta biết rõ mục tiêu của kẻ tập kích là mình.
Nếu anh ta không chết, đối phương sẽ thất bại.
Không lâu sau điện thoại anh ta rung lên, vài tin nhắn được gửi tới nói rằng rất nhiều vệ sĩ tinh nhuệ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đang trên đường đi, nhiều nhất năm phút là sẽ đến nơi.
Sau khi nhận được câu trả lời được tiếp viện, Bùi Cửu Thiên không hề thả lỏng tinh thần, anh ta biết rõ năm phút này là năm phút sinh tử của mình, năm phút giành giật sự sống.
Chỉ cần sơ ý một chút, năm phút này đủ để anh ta chết mười ba lần!
Đúng như dự đoán, tay bắn tỉa kia không biến mất mà không nhanh không chậm nổ súng, bắn chết từng tên vệ sĩ tinh nhuệ.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt của Bùi Cửu Thiên trở nên vô cùng xấu xí.
Đối phương không chỉ giết người mà còn đang uy hiếp anh ta, nếu anh ta không xuất hiện, đối phương sẽ xử toàn bộ người thân tín của anh ta.
“Đùng đùng đùng...!
Tên vệ sĩ tinh nhuệ cuối cùng ngã xuống, khuôn mặt trắng bệch của người nọ vừa khéo xuất hiện trước mặt Bùi Cửu Thiên, anh ta nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt khó coi..