Lý Kiệt Tốn cười ha ha, sau đó mỉm cười nói: "Cậu Bùi, không phải là tôi nói anh"
"Dẫu sao anh cũng là một thời đại chiến thần, vậy mà lại sợ một cây gậy chọc shit"
"Người như vậy, chỉ cần trực tiếp giết chết không phải là được rồi sao, sao lại cùng hắn chơi đùa lâu như vậy?"
"Nhưng vì chúng ta là anh em kết nghĩa, tối nay tôi sẽ ra mặt cho anh, thay anh giết chết anh ta!"
"Tuy nhiên, sau chuyện này, anh phải giúp tôi tạo áp lực lên bốn gia tộc hàng đầu ở Cảng thành, để họ đồng ý với điều kiện của tôi càng sớm càng tốt."
Bùi Cửu Thiên mỉm cười nhàn nhạt nói: "Cậu Lý, ba điều kiện của anh tôi đã nghe qua rồi."
"Hai vấn đề đầu tiên không lớn.
Nếu cậu Lý muốn, tôi có thể giúp anh đạt được"
"Nhưng cái thứ ba..."
Lý Kiệt Tốn cười ha ha, vươn tay ôm lấy bả vai Bùi Cửu Thiên, nói: "Cậu Bùi, người khác không biết tôi, anh còn không biết sao?"
“Nói mà thôi, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas là địa bàn của anh, làm sao tôi có thể chiếm địa bàn của anh được”
"Chỉ cần sau này Bùi Cửu Thiên anh thượng vị, đừng quên chưa chút chỗ tốt cho tôi là được."
"Có hai có thể có người khác sao?"
Lý Kiệt Tốn cười lớn, dáng vẻ chỉ điểm giang sơn khiến những người đi phía sau anh ta cũng tràn đầy hào khí.
Giờ phút này, ủa cậu chủ Lý của bọn họ?
Trong lòng Bùi Cửu Thiên cười lạnh, nhưng trên mặt không lộ ra biểu tình gì, ngược lại là cười nói: "Nếu đã là như vậy, tối nay tôi sẽ ngồi xem cậu chủ Lý đại sát tứ phương."
"Thống nhất hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, hãy bắt đầu với nhà họ Hòa đi!"
Lý Kiệt Tổn gật đầu nói: "Không sai, Linh Tốn, đi nói với nhà họ Hòa rằng nếu có giỏi thì chỉ chơi một ván.
Một ván quyết định thắng thua, trực tiếp đặt cược tất cả số tiền trong cả hai tay vào một ván này!"
"Nếu bọn họ dám, tôi sẽ dùng một ván làm chết bọn họ!"
"Nếu không dám, tôi cũng sẽ hù chết bọn họ!"
Lý Linh Tốn ở phía sau, mí mắt giật giật nói: "Cậu Lý, kế hoạch ban đầu của chúng ta là ăn.
dần dần, như vậy mới không khiến cho nhà họ Hòa có phản ứng quá khích"
"Dẫu sao, con chó bị ép cho nóng nảy sẽ nhảy tường! Huống chi là con người?"
"Tới từng chút một, chơi từng chút một, mèo vờn chuột thú vị hơn, cũng thuận tiện không chế tỷ lệ thắng hơn"
Đối với Lý Linh Tốn, ván bài đêm nay cực kỳ quan trọng, vì vậy anh ta cần chơi ổn định từng chút một.
Ngay cả khiêng về phía mình.
Trên mặt có lý.
Nhưng lúc này Bùi Cửu Thiên lại nhàn nhạt nói: "Cậu Lý, mèo vờn chuột hay dùng nước ấm luộc ếch đều là do người không đủ năng lực làm."
"Nếu người phía dưới cậu không đủ sự sự tự tin, còn không bằng lần này để cho chính anh ra tay, như thế nào?"
"Tôi đảm bảo, một trận sẽ phân thắng bại"
"Chỉ là sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ lấy ba mươi phần trăm tiền thắng"
Nghe thấy Bùi Cửu Thiên nói như vậy, Lý Kiệt Tốn hơi nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói: "Cám ơn cậu Bùi có lòng tốt, nhưng không cần thiết."
"Nếu tôi đã là vương giả trở lại, vậy thì cho dù tôi làm cái gì đều sẽ nghiền nát tất cả"
"Nếu người dưới tay tôi không có tự tin giành chiến thắng, vậy tôi sẽ tự ra tay"
"Đi nói với nhà họ Hòa, một trận phân định thắng thua!"
"Cá cược tất cả định mức hai bên có trong tay!"
"Nếu dám chơi liền chơi, nếu không dám vậy để nhà họ Hòa đóng cửa rồi cút đi cho tôi!"
- -----------------.