Mặc dù Bùi Nguyên Minh tận tình khuyên bảo, nhưng anh cảm thấy cái gọi là công lao khổ lao năm đó của Đổng Quốc Đạt, đối với mấy kẻ nắm quyền mà nói thì có ý nghĩa gì đâu.
Tuy nhiên, Đồng Quốc Đạt vẫn quyết định ngày mai sẽ đến gặp tứ công chúa.
Và để thể hiện lòng thành của mình, ông ta còn rủ cả Bùi Diễm Lan đi cùng.
Theo cách nói của ông ta, Bùi Diễm Lan có thể đại diện cho Bùi môn của Cảng Thành.
Ngoài ra, Đổng Quốc Đạt về cơ bản là đại diện cho ý chí về mọi mặt của tầng lớp thượng lưu ở Cảng Thành.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh cảm thấy làm việc này không có ý nghĩa gì, nhưng nhìn thấy sự kiên quyết của Đồng Quốc Đạt, thậm chí còn muốn lết cái mặt già nua của mình đến để cầu xin, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là bảo Bùi Diễm Lan đi theo xem thử thì hơn.
Đối với anh mà nói, dù là Tứ công chúa hay Lý Liên Kiệt, nếu như không nể mặt mà làm tới, thì cũng không có ai sợ ai.
Nhưng nếu đối phương thực sự chịu ngồi lại thương lượng, anh cũng sẽ không từ chối.
Suy cho cùng, giang hồ chính là đạo lý đối nhân sử thế, chứ không phải ngày nào cũng chém chém giết giết.
Sáng sớm hôang trọng của khách sạn Bách Nhạc nghỉ ngơi.
Đổng Quốc Đạt đưa Đổng Hoài An và Bùi Diễm Lan đến biệt thự giữa núi Thái Bình.
Thậm chí, để được gặp tứ công chúa, Đổng Quốc Đạt cũng chuẩn bị không ít hậu lễ.
Gần mười giờ, đám người Đổng Quốc Đạt xuất hiện trước cửa biệt thự của nhà họ Lý.
Chẳng qua là biệt thự trước đây của nhà họ Lý đã được trang hoàng lại trong một khoảng thời gian ngắn, tràn ngập không khí hoàng gia.
Trước cửa, một số con cháu của bốg không biết họ đến xin tha, hay là đến để xin lỗi..
Sắc mặt của đám người Đồng Quốc Đạt có chút thay đổi.
Bởi vì bọn họ biết rất rõ, người khiến đám người thượng lưu này, dù là người hướng nội ít xã giao, quan hệ không tốt quỳ ở trước cửa, vốn dĩ chính là đang vả vào mặt đám người thượng lưu ở Cảng Thành này mà.
Đổng Quốc Đạt nheo mắt một lúc mới cười nhạt nói: "Cô Bùi, đừng căng thẳng.
Nếu đối phương đã tính toán tất cả, thì bây giờ không cần dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này.
Bọn họ dùng cách như vậy, đủ cho thấy cả Tứ công chúa và Lý Liên đều vẫn chưa hoàn toàn trấn áp được lòng tin của hai thành Cảng Thành và Las Vegas.
Đối với vị tứ công chúa này, các ngài cũng đừng quá xem trọng cô ấy.
Các người cứ coi cô ấy nhưng một quý tộc bình thường của đế quốc Ba Tư là được rồi.
Suy cho cùng, con lại như cô ấy, cho dù là tứ công chúa, thì cũng không có khả năng kế thừa ngôi vị của đế quốc Ba Tư.
Nói trắng ra, cô ấy cũng chỉ là nhân vật ngoài lề của hoàng tộc, không cần quá sợ hãi.
Quan trọng nhất là cô ấy có thể có được địa vị như ngày hôm nay, công lao của tôi cũng không nhỏ, cho nên cô ấy ít nhiều cũng phải nể mặt chúng ta vài phần"
Bùi Diễm Lan khẽ nói: "Cảng đốc Đổng cứ yên tâm, cái gọi là đàm phán hòa bình này, tôi có hay không cũng được, đương nhiên.
cũng sẽ không cảm thấy căng thẳng."
Đổng Quốc Đạt cười lê của Bùi Diễm Lan.
Có vẻ như tối hôm qua ông ta đoán không sai, dù là Bùi Văn Cẩn hay Bùi Nguyên Minh, kỳ thực đều đã chuẩn bị lấy đá chọi đá rồi.
Chỉ là với tư cách là lãnh đạo ở Cảng Thành, dù sao ông ai cũng muốn giải quyết vấn đề này một cách hòa bình.
Nếu không như thế, với thân phận của ông ta, cũng sẽ không lết bản mặt tới đây cầu hòa làm gì.
Sau khi chăm chú nhìn Bùi Diễm Lan, Đổng Quốc Đạt mới mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp vị tự công chúa đó thôi".
"Ông Đổng, mời".
Ngay sau đó, một quản gia tóc bạc trong bộ đồng phục áo đuôi tôm bước ra, và ông tôi hơi cúi đầu chào Đổng Quốc Đạt.
Tuy nhiên, mặc dù lời nói và hành động của quản gia cực kỳ chuẩn mực, nhưng lại toát ra một mùi vị khiến người ta phải tránh xa ngàn dặm.
- -----------------.