"Việc Lý Liên Kiệt trở về, chắc hẳn cậu đã rõ rồi đúng không?" Đổng Quốc Đạt không giấu giếm mà trầm giọng nói.
Bùi Nguyên Minh điềm nhiên nói: "Quả thật tôi biết anh ta đến đây, cũng biết chuyện anh ta muốn giới nhà giàu ở Cảng Thành trong vòng ba ngày đều phải quỳ xuống trước mặt anh ta tự sát.
Sao? Cảng đốc Đông muốn đích thân giải quyết chuyện này?".
"Ông tính để sở cảnh sát Cảng Thành ra tay, hay chuẩn bị gửi báo cáo cho binh bộ ở Đà Nẵng?"
Đổng Quốc Đạt nở nụ cười khổ sở, lắc đầu nói: "Lý Liên Kiệt không vi phạm quy tắc và pháp luật, tôi làm sao có thể dùng quyền lực của chính phủ để động thủ với cậu ta?"
| "Hơn nữa còn có tứ h phủ, chẳng khác gì muốn ném chuột mà sợ vỡ bình."
Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Đổng Quốc Đạt nói: "Vậy thì Cảng đốc Đông muốn tôi sử dụng Long điện hay Long môn?"
"Cũng không phải" Đổng Quốc Đạt thở dài.
"Tôi không ngại nói thẳng với cậu Minh, trước khi về Cảng Thành, tôi cũng được coi là một nửa người của hoàng thất của để quốc Ba Tư, tôi và tứ công chúa cũng có duyên gặp mặt mấy lần."
"Tất nhiên, sau khi trở về, tôi một lòng một dạ hướng về Đại Hạ" Bùi Nguyên Minh hứng thú nói: "Sao? Cảng đốc Đổng, muốn đi thuyết phục tử công chúa, bảo cô ta rời khỏi trước à?"
"Rời đi hay không thì tôi không rõ, nhưng tôi muốn thử xem có thể thuyết phục được cô ấy không, bảo cô ấy khuyên Lý Liên Kiệt, mọi người biển chiến tranh thành tơ lụa."
"Bất kể cậu Minh đang có kế hoạch gì, tôi chỉ muốn cậu tạm thời hoãn lại, để cho tôi thử hòa giải trước xem sao?"
Bùi Nguyên Minh khẽ cười, tuy rằng anh sớm đã biết Đổng Quốc Đạt có thể ngồi lên vị trí lãnh đạo của Cảng Thành, chắc chắn không phải là người bình thườnã biết, bản thân có khả năng sẽ động thủ với Lý Liên Kiệt, cho nên đặc biệt chạy đi làm phần công việc của mình.
"Ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm” Bùi Nguyên Minh cười nhạt.
"Bảy mươi phần trăm, hoặc thệ rất tốt với tư công chúa"
Đổng Quốc Đạt khẽ cười một tiếng, nói thêm: "Vị tứ công chúa lai dòng máu của Đại Hạ này đã từng xém chút bị đuổi ra khỏi hoàng thất, để cô ấy có thể dành chính ngôn thuận trở về hoàng thất, tôi cũng đã bỏ ra không ít công sức."
"Có thể nói, nếu không phải những kẻ nhà giàu đó Cảng Thành năm đó cùng nhau chạy tới đế quốc Ba Tư nhập cung cầu xin.
Nếu không phải những người Ba Tư gốc Đại Hạ đó cùng nhau ủng hộ từ công chúa, thì bây giờ có lẽ cô ấy đã bị trục xuất khỏi hoàng thất, trở thành ăn mày từ lâu rồi."
Bùi Nguyên Minh cười thầm, nhẹ giọng nói.
"Cảng đốc Đổng, ông cảm thấy đối phương sẽ nhớ những chuyện trước đây sao?" "Ông đừng quên, bây giờ ông không còn là kỵ sĩ trẻ tuổi của năm đó nữa, mà là lãnh đạo của Cảng Thành ở Đại Hạ" "Ông và tứ công chúa, coi như là thờ hai chủ rồi." "Chưa kể".
"Ông cho rằng ông vì giúp cô ấy trở về hoàng thất, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng người ta nói không chừng sớm đã quên đi những hành động của con chó bám chủ như ông rồi."
"Cảng đốc Đổng, lãnh đạo Đổng, với tư cách là một người bạn, tôi có lòng muốn khuyên ông một câu, đừng quá nhiệt tình chỉ nhận lại sự hờ hững của người ta."
- -----------------.