Bùi Nguyên Minh nhìn Bùi Văn Cẩn một cái nói: "Bùi môn chủ ông nói nhiều như thế với tôi là vì cái gì?"
"Bảo tôi đi giải quyết tên phiền phức Lý Liên Kiệt sao?"
Bùi Văn Cẩn lắc đầu và nói: "Không, tôi chỉ là nói cho biết thôi, tôi hi vọng lỡ như có chuyện xảy ra, cậu có thể giúp tôi đưa vợ con trở về Đại Ha."
Rõ ràng, Bùi Văn Cẩn có cách giải quyết của riêng mình.
Ông ta gọi Bùi Nguyên Minh tới nói nhiều như vậy, một mặt cảm thấy Bùi Nguyên Minh có tư cách biết.
Mặt khác, coi như là một lời ủy thác.
"Yên tâm đi, bà Đường và Bùi Diễm Lan sẽ không có chuyện gì đâu."
"Hoặc có thể nói, nhà họ Đổng, nhà họ Thôi, nhà họ Hòa...!có liên quan tới tôi ở Cảng Thành và Las Vegas, chắc chắn sẽ không có chuyện gì"
"Nếu Lý Liên Kiệt chỉ là sự trở về của nhà vua và muốn trả thù, thì tôi không quan tâm"
"Nếu Lý Liên Kiệt chỉ là muốn trở về báo thù, như thế tôi cũng không hề gì."
"Nhưng nếu anh ta định khiến hai thành Cảng Thành và Las Vegas này trời long đất lở, chỉ còn lại trên danh nghĩa ở cái đất Đại Hạ này"
“Như thế, danh xưng chiến thần của anh ta, cũng chỉ có thể kết thúc ở đây”.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh thờ ơ, kẻ nào dám có ý đồ với Đại Hạ, chỉ chuẩn bị sẵn sàng chịu chết đi.
Bùi Văn Cẩn cẩn thận nhìn kỹ Bùi Nguyên Minh, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: "Hơn nữa tôi kêu cậu tới là nói cho cậu biết một chuyện khác".
"Lần này, một khi giải quyết được Lý Liên Kiệt, thì tên Bùi Cửu Thiên đó không còn cơ hội thượng vị nữa"
"Tôi cảm thấy, cậu có thể suy nghĩ làn con rể của tôi, cưới Bùi Diễm Lan" "Sau này trong Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, cậu sẽ rất có tiếng nói"
Khóe mắt Bùi Nguyên Minh khẽ giật giật, ánh mắt rơi vào đôi mắt đang mỉm cười của Đường Lan Nhã, nhất thời cảm thấy không nói nên lời.
Coi như anh đã hiểu, cái gì gọi là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh chạy đi, nếu anh không rời đi, Đường Lân Nhã sẽ lấy ngày sinh bát tự của anh để đi chọn ngày kết hôn.
Bùi Diễm Lan đích thân lái xe chở Bùi Nguyên Minh trở về thành phố.
Trên xe chỉ có hai người, vô cùng yên tĩnh, Bùi Nguyên Minh yên lặng nhìn mặt biển màu đen phía trước khẽ nhíu mày.
Dù anh vẫn biết, con đường Đại Hạ quật dậy sẽ không hề suôn sẻ, chỉ là anh không ngờ, ngay cả một số người gốc Đại Hạ cũng không hi vọng Đại Hạ nổi dậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Bùi Nguyên Minh cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của những người này.
Trong những năm 70 80, những người gốc Đại Hạ này đã phải trả một cái giá rất đắt để vượt biển định cư ở phương Tây.
Trong mắt họ, Đại Hạ có lẽ chỉ là một quốc gia nghèo nàn, đang dần suy yếu.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Đại Hạ chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủi, Đại Hạ lại phát triển trở thành cường quốc thế giới.
Nếu lần này, âm mưu của những người đó thực sự thành công, khiến lần này trở về hai thành Cảng Thành và Las Vegas biến thành chỉ còn trên danh nghĩa, như thể chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phồn vinh và ổn định của Đại Hạ.
Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, suy ngẫm bản thân thật sự phải tìm một cái cớ nhúng tay vào chuyện này.
Bằng không, để cho tên cáo già Bùi Văn này ra tay, bản thân anh cũng không an tâm kết quả cho lắm.
"Bùi Nguyên Minh, vừa nãy ba tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng để trong lòng"
- -----------------.