"Phanh.."
Không đợi Bùi Diễm Lan nói cái gì, đột nhiên Bùi Nguyên Minh cầm lên một cái gạt tàn thuốc, trực tiếp hung hăng đập xuống bàn.
Gây ra một tiếng động lớn, trấn áp toàn bộ, trực tiếp khiến cho một nhóm người vẫn đang ầm ĩ ban nãy, lớn tiếng chất vấn đám quản lí cấp cao, mỗi một người đều ngây ngẩn cả người.
Dù gì đây cũng là nơi tổ chức hội nghị của các quản lí cấp cao, mọi người đều giống nhau, chỉ đang động chút mồm mép mà thôi, ai có thể nghĩ tới, lại có người dám làm trò trước mặt họ, đập chiếc gạt tàn lên ngay trước mặt họ, định dùng cái này để uy hiếp bọn họ?
Trước khi những vị quản lý cấp cao này kịp phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã lạnh lùng nói: "Một lũ rác rưởi!"
"Tất cả đều là những quản lý cấp cao của tập đoàn tài chính Hong Kong, vậy mà ngay cả một đại lý của một tập đoàn nhỏ của một đảo quốc cũng không lấy được về tay?"
"Nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ, kết quả thế nào? Tập đoàn tài chính Hồng Kông nuôi nhóm của mấy người lâu như vậy, vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng không làm được!"
"Mấy người đúng là...!lũ rác rưởi!"
"Các người, từng người một đều là loại nhân mô cầu dạng, toàn chơi người mẫu, đồng hồ xịn, xe sang
"Ở bên ngoài cùng coi như là cũng có chút máu mặt!”
"Kết quả lại không có chút tình cảm cảm kính yêu nào với tập đoàn đã nuôi mấy người.
Gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh trách nhiệm!"
"Tập đoàn tài chính Hồng Kông nuôi cái đám giá áo túi cơm, loại người vô tích sự các người để làm gì!?"
"Quyền của một đại lí của một tập đoàn nhỏ của mộ đảo quốc cũng không lấy được, vậy mà dám chất vấn tổng giám đốc Lan vấn đề này sao? Muốn anh đứng ra chịu trách nhiệm sao?"
"Mấy người mỗi ngày làm gì vậy? Ăn không ngồi rồi thôi sao?"
Câu hỏi chất vấn của Bùi Nguyên Minh khiến tất cả các quản lí cấp cao của tập đoàn tài chính Hong Kong đều trở tay không kip.
Ngay cả Bùi Diễm Lan cũng có chút sững sờ.
Lúc này cô ta đã hiểu, tại sao Bùi Nguyên Minh lại có thể khiến Diệp Cửu Thiên liên tiếp bị tổn hại.
Các quản lí cấp cao còn lại có chút trở tay không kịp.
Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại dám đứng lên trút giận, chửi tất cả mọi người.
Hiện tại, chính là đang chỉ vào mũi bọn họ mà mắng.
"Cậu nhóc, cậu cho rằng mình đã ăn mấy bát cơm mềm rồi, có tư cách ngồi đây nói chuyện với chúng tôi sao?"
Lúc này Mạnh Thiếu Nam mới có phản ứng, đứng dậy chỉ vào mũi của Bùi Nguyên Minh.
"Tôi nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu..."
"Ba"
Bùi Nguyên Minh lười nói nhảm, trực tiếp tát một cái.
Một cái tát giòn giã vang lên, Mạnh Thiểu Nam trực tiếp hét lên và đập thẳng vào bàn làm việc, xấu hổ vô cùng.
Tinh thần toàn bộ mọi người đều hoàng hốt, hầu như tất cả đều cho rằng bản thân mình đang mơ.
Còn có người nhịn không được cho mình hai cái tát, để xác định chính mình không có nhìn lầm.
Không ai ngờ được rằng, kẻ ăn cơm mềm này không chỉ dám chửi bới mà còn dám đánh người khác.
Mạnh Thiểu Nam là người quan trọng, nắm trong tay nhiều người chủ chốt!
"Rác rưởi!"
Mạnh Thiểu Nam tức giận không kiềm được: "Mày dám gọi tao là rác rưởi!" "Không có ý gì đâu, ngàn vạn lần xin đừng hiểu lầm, tôi không nhằm vào cậu".
"Ý của tôi là, tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm.
- -----------------.