Bùi Văn Lâm mặc áo khoác ngoài thoạt nhìn ra dáng người bề trên.
Những dấu vết trên mặt ông ta đã trải qua xử lý của bác sĩ, bây giờ đã không còn đáng kể nữa.
Nhưng khi Bùi Nguyên Minh đảo mắt sơ qua vẫn còn có thể nhìn thấy được dấu tay mờ nhạt.
Bùi Văn Cẩn hứng thú nhìn cảnh tượng này, muốn xem xem Bùi Văn Lâm sẽ diễn tiếp vở kịch này như thế nào.
"Môn chủ, môn chủ anh ở đâu?"
"Ô? Đây không phải cậu Bùi đấy à, sao cậu cũng ở đây thế?"
Bùi Văn Lâm không mời mà đến, ông ta đang chạy chầm chậm lên du thuyền của Bùi Nguyên Minh.
Lúc đi lên đến trên nóc | boong tàu, ông ta bày ra dáng vẻ như rất thân thiết với Bùi Nguyên Minh.
Thật khó để tưởng tượng ra, Bùi Văn Lâm chính là người buổi sáng hôm nay còn động dao động sáng với Bùi Nguyên Minh, kết quả bị Bùi Nguyên Minh vung cho một cái tát.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt lại, phải thừa nhận những con cáo già này đều không tầm thường.
Cái tát của anh vẫn còn rõ rành rành trước mặt, nhưng chính bản thân ông ta có vẻ như đã quên
Đúng thật trâu bò!
Nhưng Bùi Nguyên Minh vốn không có ý định bỏ qua cho Bùi Văn Lâm, anh cười nói:
"Bùi tam gia, đúng là cuộc sống mà ở đầu lại chả gặp nhau ha! Buổi sáng chúng ta vừa mới gặp mặt, bây giờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
"Không biết cái tát lúc sáng đó của tôi có còn đau không?"
"Hình như bác sĩ cũng kiếm được một mớ tiền ấy nhỉ?"
"Cũng thật xấu hổ quá, con người của tôi ấy mà, còn trẻ nên có chút bồng bột, cũng dễ kích động đôi chút."
"Hay là vậy đi, tiền thuốc men bao nhiêu cứ để tôi trả đi.
Ông cứ ra một cái giá, tôi ký séc cho ông"
Bùi Văn Lâm vẫn lãnh đạm, tựa như chẳng hề bị Bùi Nguyên Minh chọc tức.
Ông ta cười nói: "Cậu Bùi, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, hà tất phải để tâm!".
"Trước đây khi ông Tư nhà chúng ta chưa ngồi lên vị trí như hiện tại, chúng tôi còn cùng nhau vác súng ra chiến trường.
Trên chiến trường, chúng tôi cũng đã bị đối thủ tát vào mặt.
Về tới Cảng Thành, chúng tôi còn bị kẻ quyền quý vả mặt!"
"Kể từ thời điểm đó, chúng tôi liền thề, nhất định phải nắm quyền"
"Cậu xem, kết quả tôi và ông Tư đã được nắm quyền, từ nay về sau cũng vẻ mặt người dám đánh mặt tôi nữa."
"Suy cho cùng tôi cũng là anh ba của môn chủ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas Bùi Văn Cẩn, là anh em ruột"
Bùi Văn Lâm lộ vẻ mặt xúc động: "Nhưng phải khẳng định rằng bao năm qua, đúng là không còn ai dám động chạm vào tôi nữa"
"Có đôi khi tôi cũng rất nhớ những năm tháng ăn tát trên đường"
"Một cái tát khi sáng đó của cậu Bùi đã đánh bộ xương cốt già nua này của tôi trở về quá khứ.
Tôi cảm ơn cậu còn không kịp, sao mà còn để ý gì?"
"Tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần gì đó đều chỉ là nói giỡn thôi, cậu Bùi không cần phải để tâm"
Bùi Văn Lâm xem nhẹ cái tát của Bùi Nguyên Minh, đồng thời còn kể lại quá khứ, muốn tranh thủ sự đồng cảm từ Bùi Văn Cẩn.
Bùi Nguyên Minh thở dài, con cáo già này thật biết cách đối phó với những người như Bùi Văn Cẩn.
Trước mắt ông ta mềm cứng gì cũng vô dụng, cách làm tốt nhất chính là "buôn tình cảm".
Mà Bùi Văn Lâm, địa vị là tam gia của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas lại chạy tới đây để nhắc chuyện tình nghĩa với anh, chỉ có thể nói là mặt dày, lại càng không biết xấu hổ!
"Anh Ba, anh tới đây có chuyện gì cứ nói thẳng đi" Bùi Văn Cẩn lạnh nhạt.
"Nếu không có gì để nói thì mời anh ra ngoài, tối với cậu Bùi đang trò chuyện, anh ở đây không tiện lắm".
"Thằng Tư này, hôm nay anh tới đây, chủ yếu là anh em chúng ta đã lâu không gặp.
Anh nghĩ chúng ta nên uống một hơi" Bùi Văn Lâm khúm núm pha một ấm trà cho Bùi Văn Cẩn.
"Hôm nay tôi uống cà phê, không uống trà" Bùi Văn Cẩn thản nhiên nói.
- -----------------.