"Tôi không sao."
Đường Lân Nhã quay lại, ánh mắt sáng ngời rơi vào trên người Bùi Văn Cẩn, một lát sau, sâu trong mắt hiện lên một chút áy náy.
"Mười năm qua, là tôi đã phụ ông" "Bởi vì chuyện của con trai, mà tim tôi như đã chết, trước giờ chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của ông."
"Khiến cho ông bị ràng buộc khá nhiều trong công việc, vì phải lo lắng cho tôi."
"Hơn nữa cũng bởi vì kể từ khi con trai mất sớm, tôi cũng không có ý định muốn sinh đứa tiếp theo, cho nên lão thái quân mới ép ông chấp nhận thằng nhóc Bùi Cửu Thiên đó!"
"Cũng bởi vì chuyện này, Bùi Cửu Thiên bây giờ có rất nhiều quyền lực trong tay, khiến ông bây giờ nguy hiểm tứ bề."
"Đều tại tôi, mới phải khiến ông đi vào bước đường này"
Nghe những lời của Đường Lan Nhã, Bùi Văn Cẩn có hơi sững sờ, ông ta không ngờ được rằng người vợ trước giờ vẫn luôn khóc lóc của mình lại có thể hiểu mình như thế.
Hình như lúc trước có người nói tên họ Bùi đó đã chữa khỏi tâm bệnh cho vợ ông, vậy mà lại là sự thật?
Suy cho cùng, bởi vì Đường Lân Nhã bị tâm bệnh, Bùi Văn Cẩn không biết đã triển khai bao nhiêu lực lượng và quan hệ, mời đến không biết bao nhiêu cao thủ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh đó, tát vợ ông ta mấy cái là có thể khiến bà ta trở lại bình thường?
Mặc dù Bùi Văn Cẩn không hiểu cho lắm, thậm chí còn muốn giáo huấn Bùi Nguyên Minh mấy lần, nhưng lúc này nhìn thấy vợ mình đã bình thường trở lại, ông ta cũng không còn oán hận với Bùi Nguyễn Minh nữa, mà là cảm kích.
Lúc này, Bùi Văn Cẩn nắm lấy tay Đường Lân Nhã, dịu dàng nói: "Kỳ thực, tôi chưa từng trách cứ bà"
"Bởi vì tôi rất hiểu tình cảm mà bà dành cho con"
"Tuy nhiên, bây giờ chuyện này đã là quá khứ rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại"
Sắc mặt Đường Lan Nhã đột nhiên lạnh đi, sau đó thì thào nói: "Không, chuyện này vẫn chưa qua đâu" Bùi Văn Cẩn có hơi sững sốt.
Đường Lan Nha trầm giọng nói: "Tôi đã động dụng hết tất cả sức mạnh vốn có trong tay để bắt đầu điều tra chuyện con trai chết yểu mười năm trước!"
"Bất luận kẻ nào nhúng tay vào chuyện này, tôi sẽ khiến hắn phải trả giá bằng cả mạng sống!"
"Chỉ có như thế, tâm bệnh của tôi mới có thể hòa toàn chữa khỏi, và chỉ có như thế, chuyện này mới có thể chính thức kết thúc!"
Con người của Bùi Văn Cẩn hơi thu lại, sau đó lạnh lùng nói: "Đêm nay đám người Bùi Cửu Phong ở đây, là bởi vì.."
"Đúng, là do tôi đã điều tra được một số tư liệu."
"Hôm qua, bọn họ không chỉ cho người đốt hết dữ liệu của tôi, họ còn sắp xếp cho sát thủ Hạnh Hoa Lâu tấn công muốn giết chết tôi."
"Nhưng sáng nay, sát thủ đã thất bại và bị tôi bắn chết"
"Tuy nhiên, tôi đã tung tin giả là sát thủ Hạnh Hoa Lâu chưa chết, mà chỉ rơi vào tay tôi, bởi vì thẩm vấn mà hôn mê." "Sau đó, chính là những chuyện xảy ra tối hôm nay" Ánh mắt Bùi Văn Cẩn co lại, ông ta không ngờ chuyện xảy ra đêm nay lại là hậu quả của chuyện đó.
Sau đó, ánh mắt của ông ta bất giác rơi vào khu vườn, rồi thì thầm: "Còn Bùi Nguyên Minh?"
"Tôi ở Cảng Đổ, ngoại trừ vài người bạn tâm giao, không có ai mà tôi có thể tin tưởng"
"Nhưng mà Bùi Nguyên Minh chia sẻ lợi ích với chúng tôi, cho nên tôi có thể tin tưởng cậu ta!"
"Cảnh tượng tối nay, tôi không chỉ muốn ông nhìn thấy người khác bắt nạt môn chủ phu nhân như thế nào"
"Tôi cũng muốn ông nhìn thấy rằng thế tử Minh đến từ Đà Nẵng này có năng lực như thế nào."
"Ít nhất, tôi rất ngưỡng mộ cậu ta."
Bùi Văn Cẩn cau mày thật sâu nói: "Ý của bà là.."
"Bùi Cửu Thiên không xứng, đứa con trai này, tôi sẽ không chấp nhận" "Nhưng chúng ta phải sắp xếp một thiếu chủ của Bùi môn, đúng không?"
- -----------------.