Một đám người Đảo Quốc, bao gồm cả Tenkade Daito trong đó, bọn họ đều cảm thấy vô cùng xót xa, cũng vô cùng sợ hãi.
Ai trong số bọn họ cũng chỉ hận không thể xông lên tiêu diệt Bùi Nguyên Minh, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó đã sụp đổ trong lòng mình.
Ánh mắt của bọn họ vô thức rơi lên người anh, nhưng lại không nhịn được được mà cả người run | lên bần bật.
| ở trước mặt người trẻ tuổi mang vẻ mặt lạnh lùng này, con mẹ nó người Đảo Quốc có kiêu ngạo khó thuần, có tàn nhẫn cay nghiệt, thì gần như cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Một đám đệ tử Âm Lệ, cảm thấy cả người rét lạnh, ngay cả trường đao Đảo Quốc bên hông dường như cũng không | nắm chặt nổi.
Mà Sư Tuệ Lan và Long Thiên Trường cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Cuối cùng thì bọn họ cũng nhìn ra được, Bùi Nguyên Minh thật sự đã đánh chết Miyada Shinosuke.
Hơn nữa còn là sau khi nhận được lời cảnh báo đầy nghiêm khắc, mới ra tay giết người!
Sao anh ta dám? Anh ta lấy đâu ra lá gan này? Là ai đã chống lưng cho anh ta?
Mà Công Tôn Vũ Nhiên ngồi trên xe lăn cũng trợn tròn mắt há hốc mồm, thật lâu không có cách nào phản ứng lại được.
“Giết! Giết chết Bùi Nguyên Minh báo thù cho ông Miyada Shinosuke!” Ngay khi Sư Tuệ Lan vì sợ hãi và tức giận mà cả người run rẩy, thì Tenkade Daito đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn.
“Giết cậu ta! Nhất định phải giết chết cậu ta!” Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Một đám cao thủ Âm Lệ, lúc này cũng phản ứng lại, bọn họ đều hét một tiếng rồi vây tới.
Trường đạo Đảo Quốc trong tay lập tức ra khỏi vỏ.
Lúc này, sát khí hừng hực, rõ ràng là muốn liều chết đến cùng với Bùi Nguyên Minh.
"Keng."
Bùi Nguyên Minh khều lấy thanh đoản đạo đó của Miyada Shinosuke, nhìn xung quanh với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Sao thể, già đánh không lại, nên trẻ định cùng xông lên à?”
“Phập.”
Vừa dứt lời, anh đã bổ một đao xuống, một đám cao thủ Âm Lệ xông lên phía trước, trực tiếp bị anh đánh ngã xuống mặt đất.
Anh không hề dừng tay, mà tiến lên một bước, chỉ nghe thấy những tiếng “phập phập phập”, lưỡi đao ngắn trên mặt đất bay ra, trực tiếp cắm thủng cổ họng của những kẻ địch đó.
Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Thời gian cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, mười mấy cao thủ Âm Lệ đã xụi lơ trên mặt đất.
Những cao thủ Âm Lệ khác lùi lại theo bản năng, người nào cũng vô cùng đau đớn và tức tối, hơn nữa còn tràn đầy lòng căm thù, trong lúc nhất thời, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn dám giết mười mấy cao thủ Đảo Quốc Âm Lệ dưới tình huống này, gương mặt xinh đẹp của Sư Tuệ Lan lạnh lùng, nhìn anh đầy tức giận và nói:
“Họ Bùi kia, anh có ý gì thế? Dưới tình huống này mà anh còn cảm giết người nữa sao? Anh không sợ chết sao? Anh như vậy là sai càng thêm sai, anh nhất định muốn đi đến tận cùng đúng không? Người làm sai thì phải nhận, bây giờ việc anh nên làm là giơ tay chịu trói đi.”
Lúc này, Long Thiên Trường cũng mở miệng nói một cách thâm độc:
“Bùi Nguyên Minh, cậu làm vậy là không coi cô Tuệ Lan, Đạo Quan Ngũ Mai, và thánh địa võ học ra gì! Cậu có biết thánh địa võ học là gì không? Đó là môn phái võ lâm được truyền thừa từ xưa đến nay, những người này, người nào cũng vô cùng mạnh mẽ, đại diện cho sức mạnh đỉnh cao nhất của Đại Hạ chúng ta!”.
“Cho dù là hội trưởng lão Long Môn cũng phải nể mặt thánh địa võ học ba phần.
Một phần hội trưởng Long Môn nho nhỏ như cậu, mà dám ngang ngược với thánh địa võ học như vậy sao? Cậu làm như vậy, sẽ chỉ biển sự việc trở nên không thể nào cứu vãn được mà thôi.
Hơn nữa, cậu làm làm tổn hại đến tình cảm giữa chúng ta và Đảo Quốc!”
Lúc này, vẻ mặt của ông ta vô cùng đau đớn.
“Cậu như vậy sẽ biến thành chuột chạy qua đường, người người gào đánh! Ai cũng có thể giết chết cậu! Quỳ xuống đi! Giơ tay chịu trói đi! Đây chính là đường sống duy nhất của cậu lúc này! Bằng không, chẳng mấy chốc cậu sẽ biết, mấy chữ sống không bằng chết, rốt cuộc viết như thế nào!”
Sắc mặt của Long Thiên Trường lạnh lùng, mong rằng bây giờ Bùi Nguyên Minh có thể quỳ xuống.
- -----------------