Dương Công lệnh này, tôi biết có lẽ cậu Bùi sẽ chướng mắt”
“Dù sao lấy bản lĩnh của cậu và tình hình bây giờ mà nói, căn bản không cần những vật ngoài thân này
Nhưng đây là một chút tấm lòng nho nhỏ của tôi, nhất định cậu phải nhận lấy, nếu không, Dương Đế Minh tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên!”
Dương Đế Minh nói bằng vẻ mặt chân thành, sau đó trịnh trọng nhét Dương Công lệnh vào trong tay Bùi Nguyên Minh.
Mà nghe được những lời này, nhìn thấy Dương Công lệnh kia, đám người Nguyễn Ngọc Hân ai nấy cũng đều có vẻ kinh ngạc chấn động.
Ai cũng không nghĩ ra, tên bịp bợm giang hồ này lại có thể được Dương Để Minh coi trọng, ngay cả Dương Công lệnh duy nhất cũng đưa cho anh.
Có Dương Công lệnh này, về sau chỉ sợ tên bịp bợm giang hồ này sẽ nghênh ngang mà đi ở vùng biển Đông Nam, không có người nào dám nói nửa chữ.
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, không ngờ rằng thế mà Dương Đế Minh lại nể tình như vậy.
| Lúc này anh lắc đầu nói: “Ông Dương, thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận được”
Bùi Nguyên Minh biết rất rõ ý nghĩa của thứ này.
Dương Đế Minh được gọi là chiến thần Nam Dương, thậm chí là một người không có đối thủ ở khắp vùng biển Đông Nam.
Chỉ cần ông ta trở lại nước Nam Dương, chỉ sợ về sau toàn bộ Đông Nam Nam Vực đều phải tôn sùng nước Nam Dương.
Mà đến lúc đó, ý nghĩa của Dương Công lệnh này cũng không hề tầm thường.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh lại cảm thấy, mình không cần thiết lấy một tấm lệnh bài của Dương Đế Minh, bởi vì có lẽ mình sẽ không dùng được.
Thứ này đưa cho Dương Huyền Trân còn tốt hơn đưa cho mình vô số lần.
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói vậy, Dương Huyền Trân hơi sững sờ, trong đôi mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà đỏ mặt thì đỏ mặt, đôi mắt đẹp của cô ta vẫn rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên, cô ta đồng ý.
Dương Đế Minh khẽ nói: “Từ xưa đến nay, chuyện cưới xin đều phải nghe theo lệnh của ba mẹ và sự thu xếp của người làm mai!”
“Chuyện này, ông nội sẽ quyết định thay cháu!” “Bùi Nguyên Minh là một người đàn ông tốt, gả cho cậu ấy, ông nội cũng yên tâm!”
“Nếu như cậu ấy đồng ý đến ở rể nhà họ Dương chúng ta, như vậy bây giờ ông tuyên bố, | bắt đầu từ giờ phút này, cậu ấy chính là chủ nhà họ Dương!”.
| Mí mắt Bùi Nguyên Minh nhảy lên, trong nháy mắt sau đó anh cướp lấy Dương Công lệnh thật nhanh, trầm giọng nói: “Ông Dương, tôi đột nhiên cảm thấy mình rất cần Dương Công lệnh này, về sau tôi còn phải dựa vào nó để hoành hành bá đạo ở khu vực Đông Nam!”
“Cảm ơn!”
“Ôi trời, ngày mai tôi còn có phiền toái, bây giờ tôi phải trở về để chuẩn bị, hai ông cháu cứ nói chuyện đi nhé..”.
Lúc này Bùi Nguyên Minh trực tiếp bỏ chạy trối chết, những người phụ nữ này, người này còn phiền toái hơn người khác, Bùi Nguyên Minh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu rồi, căn bản không muốn tiếp chiêu.
- -----------------