Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2672




“Nguyễn Ngọc Hân, cô đừng có mà vu oan cho tôi!” Vẻ mặt Dương Huyền Trân lạnh lùng, túm chặt lấy tay phải của Nguyễn Ngọc Hân.

“Anh Bùi là người tài mà tôi mời tới!”.

“Anh ấy hiểu được thuật giết người, biết giải quyết độc tố trong cơ thể của ông nội tôi như thế nào!”
| "Trên thực tế, chỉ cần anh ấy hoàn thành một bước cuối cùng hôm nay, như vậy ông nội của tôi sẽ có thể bình an vô sự”
Có thể sống lâu thêm mấy chục tuổi, còn có thể khôi phục sức lực chiến đấu thời kì đỉnh cao!”
“Điều này đối với bang Nam Dương chúng ta mà nói, thậm chí đối với nước Nam Dương mà nói, đều không thể coi thường, là chuyện cực kì quan trọng!”
“Mà bây giờ là lúc quan trọng nhất để giải độc, cô Nguyễn tuyệt đối không nên quấy rầy anh Bùi!”
Dựa theo tính cách của Dương Huyền Trân mà nói, giờ phút này cô ta sẽ trực tiếp ra tay.

Thế nhưng cô ta biết rõ ràng, ra tay đánh nhau ở chỗ này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Bùi Nguyên Minh, cũng sẽ ảnh hưởng đến ông nội của mình.

Cho nên cô ta chỉ có thể kiên cường tự kiềm chế, hy vọng có thể dựa vào tài ăn nói của mình, thuyết phục được Nguyễn Ngọc Hân đang có ý đồ khó dò bây giờ.


“Cô!”.

Nguyễn Ngọc Hân không cách nào rút tay phải ra được, lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đều là vẻ tức giận.

Hiển nhiên là cô ta không ngờ được Dương Huyền Trân lại dám làm trái lại mình.

| Đồng thời, trong lòng của cô ta còn có một vẻ sợ hãi không nói rõ được cũng không tải rõ được.

Nhỡ may Dương Để Minh thật sự được loại trừ độc tố, thật sự khôi phục lại, như vậy tất cả sẽ xong đời!
“Chát!”
Vừa nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên nâng tay trái lên, tát một cái lên trên mặt Dương Huyền Trân.

Cơ thể Dương Huyền Trân lảo đảo, bên trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra một dấu tay màu đỏ.

“Dương Huyền Trân, đầu óc cô bị nước vào rồi à?”
“Cho dù cô mời một đông y Đại Hạ đến để khám bệnh cho ông Dương, tôi cũng sẽ không nói cái gì?

“Thế nhưng cô nói xem cô mời ai đến thế kia? Bịp bợm giang hồ? Hiểu thuật giết người?”.

“Cô nói đùa cái gì vậy?” “Người hiểu thuật giết người sao có thể cứu được người khác?” “Cô đang cứu ông Dương đấy sao?” “Tôi thấy cô đang phát rồ, muốn giết ông nội của mình thì có!”
Vào lúc này khi thể của Nguyễn Ngọc Hân rất đáng sợ: “Bản thân cô ngực to mà không có não thì thôi, nhưng nếu cô hành hạ chết ông Dương, tôi muốn cô phải đền mạng!”
“Tùy tiện tìm một tên bịp bợm giang hồ đến mà dám dùng dao với ông Dương có địa vị cao nhất nước Nam Dương chúng ta sao?”
“Vớ vẩn! Quá vớ vẩn!”.

“Cô cho rằng tôi không nhìn thấy sao? Kia là đang cứu người ư?”
“Anh ta trực tiếp cầm dao đâm lên đỉnh đầu ông Dương, đây không phải đang làm hại tính mạng người ta thì là gì?”
Trong nháy mắt này, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Trân, tràn đầy sát ý không che giấu chút nào.

Mặc dù Dương Huyền Trân không biết ý nghĩ trong lòng Nguyễn Ngọc Hân, chẳng qua giờ phút này cô ta lại nói như chém định chặt sắt: “Tôi đã bảo người ta đến chữa trị cho ông | nội của tôi, như vậy tôi sẽ phụ trách với việc chữa trị này!”
“Nhỡ may ông nội của tôi thật sự chết rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”.

“Đây là ông nội của tôi, không có quan hệ gì với Nguyễn Ngọc Hân cô hết!”.

“Dương Huyền Trân, đầu óc của cô bị nước vào thật rồi!” Nguyễn Ngọc Hân hô to gọi nhỏ, lúc này cô ta không có cách nào rút ra, chỉ có thể nhanh chóng ra lệnh với mấy tên vệ sĩ.

“Lên! Bắt lấy tên bịp bợm giang hồ kia, cứu ông Dương!”
- -----------------




DMCA.com Protection Status