“Phì, ha ha ha!” Xung quanh, không ít những người vây xem đều bật cười.
Thấy dấu bàn tay trên mặt của Giang Ngọc Hạ, nhìn sự yên lặng của Bùi Nguyên Minh, bọn họ cảm thấy ban nãy Bùi Nguyên Minh chỉ đang giả vờ cool ngầu, lúc này khi thật sự gặp chuyện thì lại hèn yếu không gì sánh được.
“Ha ha ha, không phải anh hùng cứu mỹ nhân sao?” “Không phải là mày thương hoa tiếc ngọc à?” “Đến đây đi, đến cứu người đi chứ?” “Hay là mày chỉ biết ba hoa, bây giờ không dám nhúc nhích?” Long Tông Trạch nghiêng đầu, vẻ mặt có vẻ rất thích thú.
“Theo lý thì mày trêu chọc tao như vậy, có lẽ là tao sẽ giết chết mày” Đọc tiếp tại web truyện tamlinh247 nhé
Nhưng mà tạo lại đánh giá cao sự can đảm của mày, hay như thế này đi, một lát nữa khi tạo chơi con đàn bà này thì mày đứng sau lưng giúp tạo đẩy vài cái được chứ?”.
“Chỉ cần mày đẩy tốt, đẩy đúng nhịp, làm tao tận hứng”
“Thì tao sẽ thưởng con đàn bà này cho mày chơi một chút, tạo ăn thịt, dù sao cũng phải để cho mày uống chút canh chứ đúng không?”
Nghe thấy những lời nói không thèm kiêng nể gì của Long Tông Trạch, tất cả những người có mặt ở đây đều cười to.
| Một số cô gái xinh đẹp còn nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt xem thường như một con chó chết.
| Vẻ mặt mọi người đều có vẻ như là Bùi Nguyễn Minh là một người không biết trời cao đất rộng, không có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân thì còn đứng đây giả vờ giả vịt gì chứ?
Dám đứng trước mặt cậu chủ Long ra oai, kết quả là không cứu được người, mà lúc cậu chủ Long chơi gái lại còn phải đứng giúp đẩy vài cái.
Một người đàn ông đã đến nước này thì chi bằng đi chết luôn cho xong.
Quá mất mặt xấu hổ!
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng bước lên, thản nhiên nói: “Ban nãy tao nói nhiều như vậy là vì nể mặt của nhà họ Long, cho người nhà họ Long các người một cơ hội, cũng là cho Chấp Pháp Đường các người một cơ hội”.
| “Mày đã không biết trời cao đất rộng, vậy thì tao sẽ tiễn mày đi chầu trời vậy!”.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRUMT RUYEN.
N E T ~
“Chỉ tiếc là có bản lĩnh nhưng lại không có đầu óc, phân hội trưởng mà đắc tội Long Tông Trạch tao đây thì làm gì có thể sống tốt được?”
“Năm đó vị hội trưởng Phương ở Phượng Thành kia không phải là không muốn cho tao sờ sao? Kết quả cuối cùng thế nào chứ? Mày đi hỏi thăm thử xem.”
“Trong mắt nhà họ Long, ba mươi sáu phân hội trưởng cũng chỉ là chó mà nhà bọn tao nuôi mà thôi!”.
Tuy Long Tông Trạch kinh ngạc về thực lực của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà anh ta vẫn xem thường mà cười lạnh.
“Ông Trương, phể nó cho tôi, nhưng không nên chặt đứt tay anh ta.”
“Tôi còn muốn đợi anh ta đẩy cho tôi nữa đó!” | Vừa dứt lời đã thấy một ông già đầu trọc chắp hai tay sau lưng đi từ chỗ tối ra.
Rõ ràng ban nãy ông ta đứng trong phòng nhưng mà lại không ai nhận ra được.
Mà lúc này ông ta lại xuất hiện, tất nhiên là sẽ thu hút ánh mắt chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Binh vương đỉnh phong!
Lúc này đây người được gọi là ông Trương vô cùng khí thế đầm một quyền về phía Bùi Nguyên Minh, nghiêng trời lệch đất, vô cùng sát phạt.
- -----------------