Nghe được có người quát tháo, toàn bộ bảy, tám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đều quay người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Người phụ nữ mặc sườn xám thì cười lạnh một tiếng, loáng thoáng mang theo vẻ đắc ý.
Giống như đối với việc Bùi Nguyên Minh ra mặt, cô ta rất hài lòng.
“Ranh con, mày không biết chúng tao đang đóng phim à?”
Người đàn ông dẫn đầu nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó anh ta cười lạnh nói.
“Biển ngay cho tao, sau đó quên hết chuyện đã nhìn thấy hôm nay đi.”
“Nếu không, tao bảo đảm mày cũng sẽ biến thành diễn viên chính trong | bộ phim điện ảnh này.”
“Thật xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể cứ thể rời đi như vậy.” Bùi Nguyên Minh cười đáp.
“Bởi vì thằng cha bị mấy người đánh kia có duyên cùng tôi gặp mặt một lần, anh ta đã cầu cứu tôi, dù sao tôi cũng nên giúp đỡ một chút đúng không?”
“Hoặc là các vị nể mặt thôi, thả anh ta ra?” Bùi Nguyên Minh cười nói.
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, người đàn ông mặc âu phục hơi sững sờ, sau đó anh ta dữ tợn cười một tiếng.
“Ranh con, mày chán sống hả? Mày biết chúng tao là ai không? Bảo chúng tao nể mặt mày? Ở chỗ chúng tao, mày có mặt mũi nào à? Lập tức biến đi cho tao”
“Nếu không mày sẽ biết chữ chết viết như thế nào đấy”.
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông vạm vỡ này vung tay lên, chỉ thấy hai thuộc hạ của anh ta xoay cổ tay, cười gằn đi tới.
Bùi Nguyên Minh thở dài một tiếng, bước lên, trong nháy mắt thân hình | đã xuất hiện trước mặt người đàn ông mặc âu phục kia.
| Động tác của anh quá nhanh, nhanh đến mức người đàn ông đó còn chưa kịp phản ứng.
Sắc mặt người phụ nữ mặc sườn xám thay đổi.
“Cẩn thận!” Người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục tỉnh táo lại, vô thức muốn lùi ra sau, nhưng cho dù tốc độ của anh ta nhanh đến mấy cũng không bằng Bùi Nguyên Minh.
Lúc này người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục cũng từ trong khiếp sợ lấy | lại tinh thần, lúc này anh ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hung ác nói.
“Ranh con, mày lại dám đụng đến tao, mày có biết tao là ai không?”.
“Ở Cảng Thành này, cảnh sát cũng được, Hồng Hưng cũng được, tất cả đều phải cho tao chút mặt mũi”
“Mà sau lưng ông đây còn có chỗ dựa vô cùng lớn, mày muốn động vào tao là muốn tổ tông mười tám đời nhà mày đều bị đào lên à?”
Nghĩ đến chỗ dựa to lớn sau lưng mình, người đàn ông vạm vỡ kia sống lưng thẳng tắp hơn mấy phần.
“Tao cho mày ba giây để thả tạo xuống, dập đầu xin lỗi, đánh gãy một tay mình, tạo xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu không mày sẽ chết rất khó coi đấy.”.
Tuy bị Bùi Nguyên Minh bóp cổ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến dáng vẻ phách lối của người đàn ông mặc âu phục này.
Người phụ nữ mặc sườn xám cũng đi đến, súng trong tay cô ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hai đầu lông mày mang theo khinh thường.
“Tốt nhất anh hãy dựa theo những lời anh ấy nói mà làm đi, nếu không, anh sẽ không có kết quả tử tế đâu.”
- -----------------