Nghĩ đến hậu quả khi gọi Bùi Cửu Thiên đến, sau cùng Hứa Tuyết Kỳ quyết định dàn xếp ổn thỏa.
Hôm nay cô ta đến đây quá mức vội vàng, cũng quá sơ suất.
Cô ta tin tưởng chỉ cần mình sắp xếp thỏa đáng một chút, muốn giết chết Bùi Nguyên Minh cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Mấy kế hoạch âm độc đã xuất hiện trong đầu Hứa Tuyết Kỳ.
Một giây sau, cô ta bày ra dáng vẻ nằm gai nếm mật, hướng về phía Giang Ngọc Hạ, cúi đầu thật sâu.
“Cô Giang, tối nay là do tôi uống quá nhiều, cả người không tỉnh táo, cho nên mới ăn nói ngông cuồng như thế, hi vọng cô rộng lòng tha thứ, về phần lợi nhuận của Kim Ngọc Lâu, tôi sẽ cho người kết toán rõ ràng rồi nhanh chóng đưa cho cô
“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô” Giang Ngọc Hạ không muốn chuyện này trở nên ầmĩ hơn, lúc này cô ta không mặn không nhạt nói.
“Hiện tại các người có thể biến đi được rồi”
Hứa Tuyết Kỳ bị thái độ của Giang Ngọc Hạ làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu, nhưng sau cùng cô ta vẫn áp chế lửa giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh và Giang Ngọc Hạ, cuối cùng dẫn người rời đi.
Chờ đến khi đám người Hứa Tuyết Kỳ rời đi, Châu Tứ Hải đi lên đóng cửa.
Sau đó vẻ mặt anh ta cổ quái nhìn qua Bùi Nguyên Minh, sau đó đi đến bên người Giang Ngọc Hạ, nhỏ giọng nói.
“Cô Giang, hôm nay sự tình làm lớn chuyện như thế, chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như thế?
“Nhà họ Hứa là một trong bốn gia tộc hàng đầu của Cảng Thành, chỉ cần Hứa Tuyết Kỳ chuẩn bị chu toàn, chỉ sợ mấy người chúng ta đều không chịu nổi” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
| “Hay là bây giờ chúng ta đi tìm bài thiểu chủ, ở ngay trước mặt anh ta nói xin lỗi, để anh ta giúp chúng ta đặt dấu chấm tròn cho chuyện này, bồi thường thêm ít tiền”
“Đúng thế, đúng thế”.
“Vừa rồi tôi đã muốn nói rồi, sau này cô Hứa rất có thể sẽ trở thành mợ chủ của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, chúng ta không đắc tội nổi với cô ta đâu”
“Cho dù hiện tại chúng ta chiếm được hại, ngày sau cũng sẽ phiền phức.”
Mấy người bạn thân của Giang Ngọc Hạ lúc này đều đứng ra nói chuyện, vừa rồi lúc Hứa Tuyết Kỳ ở đây, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám.
Nhưng bọn họ sợ bị liên lụy, vì thế lúc này bắt buộc phải nói.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Những người này, ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh ngoại trừ kính sợ thì còn có một chút oán hận.
Hiển nhiên hành vi hôm nay của Bùi Nguyên Minh theo như bọn họ nghĩ là chọc không ít phiền phức.
Một khi nhà họ Hứa nổi giận, hoàn toàn ra tay, hậu quả kia có thể gánh chịu không? Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn cảnh này nhưng không nói gì thêm.
Đám người này chính là hiếp yếu sợ mạnh, xem như là đám cậu ấm cô chiêu hạng hai phế vật.
Đối với đám rác rưởi này, Bùi Nguyên Minh chẳng có hứng thú nói thêm nửa câu.
Ngược lại là Giang Ngọc Hạ cau mày nói.
.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ |||||
“Được rồi đừng nói nhảm nhiều như thế, chuyện tối nay, cho dù có hậu quả gì hay không, nhà họ Giang chúng tôi sẽ dốc lòng chịu trách nhiệm.
Các người đều là xem náo nhiệt, không liên quan gì đến mấy người, không dám ở lại ăn cơm thì bây giờ cút ngay
Cái gọi là bạn bè và bạn thân cũng chỉ chờ một câu này.
Lúc này bọn họ nhìn thoáng qua nhau, nhanh chóng chạy đi.
Nếu như biết đi ra ăn một bữa như thế sẽ chọc phải rắc rối, chỉ sợ có đánh chết đám người này cũng không đi.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.
“Nếu như cô Giang muốn đi, cũng có thể đi, tối nay người ra tay là tôi, trách nhiệm cũng do tôi gánh vác, không liên quan gì đến nhà họ Giang các cô.”
Giang Ngọc Hạ cười khổ một tiếng.
“Anh Bùi, những lời này đừng nên nói nữa”
“Ông nội vừa nhắn tin cho tôi, nói gì thì nói nhà họ Giang chúng tôi cũng là phân hội trưởng của Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, vì thể chuyện này chúng ta nhất định phải cùng nhau chống đỡ”
- -----------------